Thiên Thần Không Hoàn Hảo

13/01/13

Tuy cười với tôi nhưng cô ấy đã đưa tay lên gạt những giọt nước mắt đầu tiên chuẩn bị lăn trên má, rồi rảo bước đi thật nhanh ra về phía cửa. Còn tôi, tôi vẫn ngồi yên như mọc rễ nghĩ về những gì cô ấy đã nói,

Thiên thần không hoàn hảo

thien than khong hoan hao, truyen ngan tinh yeu, truyen tinh cam, anh cuoi, nha hang tiec cuoi, anh cuoi dep, truyen ngan hay, truyen ngan tinh yeu lang man, cuoi hoi viet nam, tap chi cuoi hoi
Thiên Thần Không Hoàn Hảo
- Không, Em từ chối! chúng ta đã không dành cho nhau ngay từ đầu, vì em không phải là thiên thần hoàn hảo của anh.
Cô ấy nói rất khẽ rồi mỉm cười. Nụ cười của cô thuyết phục tôi tin rằng những lời vừa rồi là từ tận đấy lòng, chứ không phải là một cách làm kiêu.
Giống như một tay đấm trúng đòn knock-out ngay từ cú đấm đầu tiên. Tôi choáng váng khi nghe cô ấy nói như vậy. Sau giây phút chết lặng, tôi định thần lại rồi nhăn nhở cười tỏ ra mình vẫn ổn, nhưng sự biểu cảm đó tệ hại đến mức cô ấy trợn tròn mắt nhìn tôi đầy lo âu, rồi bật dậy khỏi ghế ghé sát vào tai tôi thì thầm những lời như thể tôi chỉ là một đứa trẻ trong mắt cô ấy:
- Hãy quên em và quay về với thiên thần của mình đi.
Sau đó cô ấy quay về chỗ ngồi, nhẹ nhàng thả người xuống chiếc ghế màu trắng, cầm chiếc thìa ngoáy nhẹ tách cà phê sữa rồi đưa lên môi uống một ngụm nhỏ, thở dài kể về những chuyện đã qua trong khi tôi vẫn bất động nhìn cô ấy.
- Thật buồn khi đây sẽ là lần hẹn hè chơi cuối cùng với anh. Cảm ơn anh vì những gì anh đã làm cho em và chúc anh hạnh phúc.
Nói xong những lời đó cô ấy đứng đậy, vuốt ve chiếc túi xách tôi đã tặng tiến lại gần tôi. Tôi ngước nhìn cô ấy và thấy đôi mắt được kẻ viền rất đẹp đó đỏ hoe.
- Em sẽ giữ tất cả những kỉ niệm đã qua của chúng ta, em sẽ luôn mang theo tất cả cùng với món quà này để chúng mãi ở bên em khi anh đã rời xa. Tạm biệt người em yêu.
Tuy cười với tôi nhưng cô ấy đã đưa tay lên gạt những giọt nước mắt đầu tiên chuẩn bị lăn trên má, rồi rảo bước đi thật nhanh ra về phía cửa. Còn tôi, tôi vẫn ngồi yên như mọc rễ nghĩ về những gì cô ấy đã nói, cho đến khi nghe tiếng đẩy cửa thì tôi mới ngoảnh đầu nhìn theo. Một chân cô ấy đã đặt lên con đường lát gạch ở ngoài của, chỉ một bước chân nữa là tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Tôi vẫn không đứng dậy, vẫn không biết phải làm thế nào để níu kéo cô ấy và không biết làm thế nào để thay đổi được chuyện này.
...

Tôi, một thanh niên 25 tuổi sống giữa Thủ đô và tràn ngập những giấc mơ thật đẹp như những người thanh niên khác. Ở cái tuổi mà những người trẻ chỉ biết tối ngủ, sáng chạy công văn cho ma cũ ở công ty thì tôi đã tạo ra một bước ngoặt thế kỉ., thì tạo bướt ngoặt thể kỉ đối với sự suy nghĩ “ Nếu việc thằng Tây làm được, thì cứ để nó làm. Còn nếu nó không làm được, thì mình cũng không làm được” của tầng lớp trí thức trẻ bây giờ.
Nghe to tát là vậy nhưng khi làm điều đó thì đơn giản lắm, chỉ cần một ý tưởng điên rồ mà lúc nói ra để người xung quanh nghĩ mình điên thật, sự nhiệt huyết và say mê như đang khám phá cơ thể một cô gái và không sợ những viên đá làm tan vỡ ý định đó từ những người thân nhất cho đến đứa xa lạ nhất. Tôi cụ thể hóa tất cả mọi ý nghĩ của mình bằng những trang văn bản trong chiếc máy tính của mình và gửi đến một công ty to đùng ngã ngửa ở tít tận Mỹ. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bệnh viện tâm thần đã có thêm một thành viên mới khi tôi phởn chí khi khoe với một ai đấy. Và tôi đã làm như vậy. Tôi biết trong khi tôi đang lý giải thì họ đang nối máy đến bệnh viện, nhưng tôi lại thấy một viễn cảnh khác hiện ra trước mắt giống nhu tôi thấy đẹp trai đến thế nào trên gương. Vấn đề ở đây chỉ là Tôi không biết là bao giờ và lúc nào điều đó sẽ đến, sẽ nằm ở đâu trong tương lai của mình.
Rốt cục điều đó đã đến như một điều sẽ phải đến, vào một ngày sét giật đùng đùng, mưa to như muốn nhấn chìm cả Hà Nôi. Một ông Tây béo phị với đôi kính đen gõ cửa nhả tôi, mang bức thư đầy vị mặn của Đại Dương và đặc của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Bố mẹ tôi run sợ trước ông già Noel mang quà đến mà họ cho là xã hội đen. Tôi bình thản mỉm cười khi mẹ tôi chạy lên gác thông báo đầy hốt hoảng. Trước khi xuống nhà, tôi gửi mail cho công ty đó là đã nhận được món quà của họ.
Với số tiền công ty đó trả để mua lại những ý tưởng cùng việc hợp tác lâu dài trong tương lai, đã biến tôi thành một thiếu gia giàu có nhờ vào chất xám chứ không phải là vàng, gỗ, đất đai như những thanh niên khác.
....
Có tiền nên bản chất của một thằng mới giàu được tôi nhanh chóng thể hiện. Khác hản với Bill Gates hay Steve Jobs chỉ hăm hở tìm kiếm những thành công mới, thì tôi tìm niềm vui trong việc thỏa mãn bản thân bằng vật chất. Lúc này tôi đang lăn lê trên sàn nhà trong căn biệt thự đẹp nhất khu đô thị mới, ngày ngày dẫn chó Tây tạng đi dạo, còn buổi tối xuất hiện ở những chỗ đa số thanh niên chỉ biết đứng nhìn từ xa nhất dưới sự tháp tùng của chiếc Ferrari thời thượng. Tôi sống một mình khi đã mua cho bố mẹ một căn nhà riêng ở gần khu nhà đang sống. Bố mẹ tôi đã quen với nơi đang sống nên không muốn chuyển đi, vì sợ dân có tiền ở đây chê là nhà học đòi nhưng được cái giàu mới phất. Khu tôi đã quen với sự có mặt của tôi, tôi trở thành tâm điểm ở đây mà do những gì tôi sở hữu đem lại. Về đây, tôi nảy sinh thói quen nhã nhặn dẫn chó đi dạo vào buổi sáng, để nó khỏi bậy trong nhà. Trong một lần người và chó cùng đi dạo như thế, tôi đã để ý đến một cô gái cũng hay xuất hiện trên con đường sạch như lau như ly. Cô ấy hội tụ đủ những gì tôi yêu cầu ở một cô gái xứng đáng làm người yêu của gã nhà nghèo mới phất. Tuy nhiên khi đứng lại vờ như cho chó liếm tay, tôi phát hiện ra cô gái đó có một điều làm mình không thể ưng được .
Cô gái ấy rất đẹp nhưng lại sở hữu ánh mắt quá phóng túng và vẻ từng trải trong tình trường hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Nói theo cách dễ hình dung hơn thì vẻ đẹp của cô ta giống như các diễn viên đóng phim cấp 3 hạng nhất bên Nhật. Tôi gật gù tin rằng nếu tôi chụp lén được cô ấy thì khi tự sướng trong nhà vệ sinh còn hứng thú gấp nhiều lần những gì internet mang đến.
Ngoài ra cô gái này còn có gu ăn mặc mà theo tôi đánh giá là lẳng lơ, trên hết là cô ấy dường như rất thích kiểu thời trang đó. Tôi không phải là người nhìn nhận người khác qua cách trưng diện một cách khắt khe, thế nhưng khi các cô gái khác mặc áo ba lỗ với cổ khoét sâu vừa phải , quần short ngắn ở mức chấp nhận được thì cô ta lại diện một chiếc áo khoét sâu theo đúng nghĩa cả ở đằng trước lẫn đằng sau, còn quần short thì dài đúng bằng một gang tay. Tôi bĩu môi khinh miệt kiểu khoe hàng đó, nhưng không thể không phủ nhận là cô gái đó không chỉ xinh đẹp mà số đo 3 vòng cũng hoàn hảo cứ như là hoa hậu .
Lần nào gặp nào cô ấy tôi cũng phải nhìn theo cho đến khi người đẹp đi khuất mới thôi.
Cô gái đó không phải là người sống trong khu đô thị xa hoa giống như tôi và những người xung quanh. Mỗi lần hoàn thành cuộc đi dạo, cô ấy đi ra khỏi cổng vào khu đô thị đi về hướng mấy tòa nhà chung cư có giá mềm hơn rất nhiều. Tôi liền bật cười và xùy một tiếng cho rằng:
- Thì ra là thế! Hóa ra hoa hậu óc quả nho thích khoe hàng là để tự quảng cáo với mấy anh trai đáng tuổi bố mình trong khu này đây mà!
Tôi cho rằng mình đã không hề sai khi nghĩ như vậy, cũng như buông ra những lời đánh giá không hay ho gì về cô ấy. Thậm chí tôi còn thấy thích thú khi nghĩ như thế . Tuy nhiên sắc đẹp của cô gái đó như một ma lực không cưỡng lại được là điều tôi không phủ nhận.
- Hay là mình biến cô ả thành nhân tình của mình nhỉ ? Tôi chợt nghĩ và tin chắc rằng với những gì mình đang có, thì hoa hậu khó mà thoát được khỏi tay tôi.
Hôm sau tôi ham hở thực hiện ý định đó, thì ngay từ lần đầu tiên cảm giác bực bội giống như vừa bị thất trận đã làm tôi mất hết cả hứng thú.
Hôm đó không chỉ dắt theo mấy con chó cùng đi trên đường tôi còn lái theo ngựa đen Ferrari để lùa chó. Sau vài vòng khiến ai trong khu đô thị phải trố mắt và trầm trồ thì cuối cùng mục tiêu cũng đó xuất hiện. Tôi cố tình lái xe và lùa chó lại gần cô ấy, khi cô ấy nhìn vào chiếc xe cùng đàn chó chỉ dành cho người có tiền tôi đã tưởng mình thành công. Thế nhưng cái tôi nhận được từ cô ấy không phải là số điện thoại, hay chỉ là lời chào lời làm quen mà lại là một nụ cười nhếch mép nửa giễu cợt nửa coi thường từ cô ấy. Cô ấy cúi xuống chơi đùa với lũ chó rồi thướt ta bước đi với sự đắc thắng.
Mặt và tai tôi đỏ bừng bừng, tim thì cứ nhói lên như vừa có kim xuyên qua khi thấy cô ấy đi qua mình không chút chao đảo. Ngược lại chính tôi lại cảm thấy mình mới là người thua cuộc trong bẽ bàng. Cả ngày hôm đó tôi không có cách nào xua tan hình bóng cô ấy trong đầu óc mình. Tôi bị đánh gục bằng một viên đá chẳng khác gì trong câu chuyện Goliath và David. Tôi ngại chạm mặt cô ấy đến mức mấy hôm sau tôi phải từ bỏ thói quen dẫn đàn chó đắt tiền của mình khoe với bàn dân thiên hạ.
...
Thật may mắn là cảm giác bị thua trận theo cách ê chề nhất đó, cùng hình bóng đẹp đến phát sinh mọi tội lỗi ấy cuối cùng đã tan biến, khi tôi bắt gặp một bóng hồng khác. Bóng hồng đó chỉ cách nhà tôi mấy căn nhà, lúc này tôi biết biết là mình từ đã gặp được cô gái giống trong suy nghĩ. Đó là một cô gái đẹp không chút khiếm khuyết. Đôi mắt ngây thơ như của thiên thần ở trên cao, chứ không có vẻ phóng túng, bụi trần như cô gái đã biến tôi thành trò hề. Cô gái sở hữu ánh mắt đa tình, phóng túng đó đẹp vì có những lý do và mỹ phẩm tác động đến, còn cô gái tôi mới biết đẹp một cách tự nhiên như hoa hồng phải là màu hồng. Kể từ đây thay vì luôn ấm ức nhớ đến kẻ đã đánh bại mình thì tôi bận rộn với những tính toán, nước đi cho việc chinh phục người trong mộng và cũng là hàng xóm của mình.
Để có thể tiếp cận được cô ấy, cũng như biết mọi thứ về cô ấy từ việc cô ấy thích chấm thức ăn bằng nước mắm hay xì dầu, cho đến loại mỹ phẩm hay nước hoa nào là cô ấy hay dùng, thì tôi đã chọn phương pháp đơn giản nhất và nhanh nhất.
Tôi đã đến tận nhà cô ấy đưa tay gõ cửa và tự hào giới thiệu về bản thân với cả nhà thiên thần. Để tăng thêm trọng lượng cho những lời nói đó, trên tay tôi là bó hoa đẹp và đắt nhất ở cửa hàng cùng một giỏ quà lớn đầy sang trọng. Dĩ nhiên tôi không ngu khi chỉ đem qua chào hỏi gia đình cô ấy, tôi còn giở trò đó với cả dãy nhà xung quanh nữa.
Mọi việc đã diễn ra đúng theo tính toán của tôi. Khi nhận ra người gõ cửa chính là thằng thanh niên suốt ngày lái chiếc Ferrari duy nhất ở đây, thì không chỉ gia đình cô ấy, mà tất cả hàng xóm đều tỏ ra vui vẻ , cười cười nói nói với tôi và dễ dàng bỏ qua cái tội bây giờ mới đến chào hỏi nhau sau khi đã xuất hiện ở đây lâu rồi. Lúc đứng trước cửa nhà trò chuyện với bố mẹ mục tiêu của tôi, tôi thấy cô cùng đôi chân dài miên màn đứng lấp ló trên cầu thang lắng nghe câu chuyện tôi và bố mẹ cô ấy.
Lúc cất lời chào tạm biệt gia đình cô ấy, tôi trở về ngôi nhà có giá đắt gấp đôi những ngôi nhà xung quanh, ngả người xuống bộ sofa trị giá bằng một chiếc BMW mỉm cười đầy hài lòng với kết quả mình đã đặt được. Lúc này tôi đã nghĩ đến viễn cảnh nắm tay thiên thần cùng dạo chơi quanh khu đô thị, cùng đi vào những chỗ tiêu tiền xa hoa nhất và cùng nhau hưởng thụ cảm giác bỏ qua vô số ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh. Chúng tôi sẽ trở thành tâm điểm ở bất cứ chỗ nào chúng tôi đến bởi vì chúng tôi chính là hiện thân trong mơ của tất cả mọi người. Ai mà chả muốn con rể, con đâu như tôi và cô ấy, cũng như ai mà chả muốn 1 người tình xinh đẹp và gã bạn trai giàu có, ưa nhìn như tôi. Nhưng trên hết tôi muốn đem tới cho kẻ đánh bại tôi sự hối hận vô cùng khi đã có thái độ làm giá với tôi.
- Cô tuyệt đối không thể trở thành vợ của tôi, nhưng trở thành nhân tình của tôi và nhận gì tôi đem đến cũng đã là một điều mà gã nào trong tương lai của chồng cô cũng không thể cho cô! Tôi khoái trá khi nghĩ như vậy
Tôi hồi hộp, thấp thỏm chờ đợi giây phút đó chẳng khác gì gã bạn trai chờ người yêu chìa ra kết quả của qua thử thai. Lại một lần nữa tôi tràn đầy tự tin vào những gì mình đã tính toán, sắp đặt sẽ một lần nữa xảy ra như một điều phải đến sẽ đến.

...

Tôi không gặp khó khăn gì trong việc có được số di động của thiên thần thông qua chính mẹ thiên thần. Khác với sự khoa trương, hợm hĩnh mà tôi thường thể hiện từ lúc có tiền. Tôi gửi đến số điện thoại đó những tin nhắn nhẹ nhàng lãng mạn còn hơn cả trong tiểu thuyết. Tôi cũng nói với chủ nhận số điện thoại mình là ai, trình bày lý do tại sao lại gửi những mẩu thư trong đó không quên kèm theo mấy câu tâng bốc như “ ấn tượng, thiên thần, hay em thật xinh đẹp và dịu dàng vào máy cô ấy. Tôi tự cam đoan với bản thân rằng cô gái non nớt đó sẽ xuất hiện ở trên giường với tôi chỉ sau không quá 10 ngày. Ngoài ra cô ấy rất sợ chó và sẽ không ghé nhà tôi chơi nếu tôi không tống cổ chúng đi. Đó là điều duy nhất tôi không hài lòng ở thiên thần.
Thời hạn 10 ngày chưa hết tôi đã có được thành quả đầu tiên cho lần chinh phục. Một cuộc hẹn vào sáng chủ nhật. Tôi mỉm cười thỏa mãn nhưng không kém phần hồi hộp ngay từ lúc này cho đến chủ nhật. Nếu mọi chuyện êm xuôi tốt đẹp thì đây chính là cô gái đẹp nhất tôi từng hẹn hò. Tôi cảm thấy rất phấn chấn và lại có hứng thú dắt chó đi dạo như trước đây. Nghĩ sao làm vậy, tôi liền ra ngoài sân lùa đàn chó đi dạo xung quanh khu đô thị với mình.
Cuộc dạo chơi với những người bạn ngay từ lần trở lại đã gặp rắc rối. Một con chó giống Bắc cực nổi tiếng ham chơi đã đi tách khỏi đàn mãi chưa thấy về. Sự sốt ruột của tôi lên tới đỉnh điểm khi đã đi tìm nó gần 2 giờ rồi vẫn không thấy. Tôi đang tính có nên báo bảo vệ khu đô thị hơn thì ở sau lưng tôi có tiếng gọi . Một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào và có phần trêu đùa.
- Bố của những chú cún đang tìm con trai mình đấy à?
Đó là người đẹp với ánh mắt phóng túng. Đi cùng cô ấy chính là con chó mải chơi của tôi. Đối diện với cô ấy nỗi hổ thẹn hôm nào lại quật mồ trỗi dậy làm tôi lúng túng nhất thời không cất lên câu.
Cô ấy cũng nhận ra điều đó nên tủm tỉm cười, ánh mắt mê hoặ xoáy sâu vào tận tâm can tôi, khiến tôi chỉ biết ngẩn ngơ cười đáp lại. Lúc này đôi mắt tôi còn không chớp đến một lần từ khi cô ấy xuất hiện.
- Cô ta đẹp thật! Tôi ngấm ngầm thừa nhận.
Vẻ đẹp của cô ấy không thuẩn khiết, không trong trắng như thiên thần hàng xóm. đó là vẻ đẹp giết chết mọi con tim bởi sự kết hợp giữa sự quyến rũ của người phụ nữ biết làm đẹp bây giờ, với thiếu nữ vẫn còn phảng phất hương thơm trinh trong chưa bay hết. Tôi cũng không thể rời mắt khỏi những điểm nhạy cảm đang phô ra vì sự trưng diện gợi cảm vốn là phong cách của cô ấy. Từ cổ, ngực, vùng dưới cánh tay, cả cặp đùi trắng mịn trên đôi chân dài thon thả và gót chân xinh xinh nữa.
Tôi không giấu giếm ánh mắt ngưỡng mộ và khao khát cơ thể của cô ấy. Cô ấy biết nhưng vì đã quá quen với điều đó nên hai má không ửng hồng mà chỉ cúi xuống mỉm cười, vén vài sợi tóc rối hỏi tôi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
- Mấy hôm không gặp mà tôi đẹp lên lắm sao hả bố đàn cún ? Cô ây đưa tay xoa đầu con chó của tôi.
Lúc ấy tôi còn đang chết lâm sàng vì nụ cười khi cúi xuống của cô ấy. Tôi ú ớ mấy câu qua loa, rồi đưa tay ra hiệu cho chó đi về phía tôi. Con chó lưu luyến không muốn chia tay người đẹp. Cô ấy cũng đưa tay ra hiệu gọi cả đàn chó của tôi qua chỗ cô ấy. Ba con còn lại liền quấn quít lấy đôi chân đẹp đẽ đó cứ như thể đó mới là chủ nhân
- Đúng là người đẹp thì đến cả quái thú cũng chinh phục được. Tôi cười
- Anh vẫn chưa trả lời đâu đấy ạ! Như thế là anh bất lịch sự hay là tôi quá vô duyên khi đặt câu hỏi?
- Đôi mắt phóng túng, khuôn mặt từng trải và đẹp một cách rất đàn bà. Đó là suy nghĩ của tôi
- Tôi rất thích được người ta khen đẹp nhưng chưa ai khen một cách thành thật như anh cả. Tôi sẽ coi đó là sự trả công cho việc tôi chăm sóc cún cưng của anh đi nhé.
Tôi nhún vai đồng ý trước lời đề nghị ấy. Tôi chợt nhận ra là mình phải lập tức nghĩ ra một điều gì đó, một câu chuyện nhạt như nước ốc, hay một câu hỏi ngô nghê cũng được để níu chân cô ấy.
- Cô không nuôi chó sao lại biết thuyết phục chúng như vậy?
- Trước đây đã từng còn lúc chuyển về căn hộ trên kia thì tôi đem cho đứa em. Chó của anh đẹp thật, đúng là nhà giàu có khác.
Tôi nói cho cô ấy sự bắt đầu của mình và mỉm cười khi thấy cô ấy ngạc nhiên đến thế nào.
- Hóa ra anh cũng chuyển đến từ nơi khác giống tôi sao? Nhưng cách làm của anh thật ấn tượng khác hẳn với tôi.
- Thế cô đến đây như thế nào?
Cô ấy cho tôi biết sự ấm cúng và phiền toái của một gia đình có bốn thế hệ cùng sống chung trong một căn nhà. Phòng ăn và phòng khách là một, đi tắm thì phải chuẩn bị trước 45 phút rồi mới vào được và lúc nào cũng dè chừng đứa em họ đang họ sẽ quay ra nhìn trộm trong lúc thay quần áo. Cộng tất cả những điều đó lại thì đại gia đình cô ấy quyết định bán căn nhà trong nội thành đó, để tất cả có dịp đến thăm nhau trên những chung cư cao tầng như ở đây.
- Nhưng nó nhát gan lắm, có lần biết nó đang nhìn trộm, tôi liền quay lại là nó đỏ mặt chạy đi luôn và không bao giờ nó dám nữa. Cô nàng cười.
- Cô bạo dạn quá! Hóa ra những gì tôi nhận xét về cô lại đáng tin cậy đến thế.
- Tôi đã trải qua những chuyện mà ở tuổi chúng ta đều hiểu và bàn tán về nó, nên chẳng khó khăn gì trong việc dạy dễ đứa em và không cần phải giả nai khi che giấu sự trải nghiệm đó cả.
Sau đó cô ấy liên tục đưa ra những câu hỏi xung quanh mấy chú cún của tôi. Tôi say sưa giải đáp tất cả. Không chỉ vậy chúng tôi còn thảo luận đưa vài chuyện trong khá quá khứ kể cho nhau nghe với thái độ rất cởi mở. Thậm chí khi hai đứa ai đi đường nấy rồi tôi còn cảm thấy chút nuối tiếc. Cô ấy là một cô gái khéo léo vô cùng, suốt buổi trò chuyện cô nàng lắng nghe và đưa ra vài lời nhận xét cùng bông đùa hài hước trước những gì tôi nói. Cô ấy làm tôi cảm thấy tôi hài lòng và nhận ra đó là một đức tính tốt của một người vợ cần phải có.
Lóc cóc bước đi, trong đầu tôi cũng đồng thời cũng lóe lên một suy nghĩ quan trọng, và tôi nhận ra là nếu mình không thực hiện thì đó sẽ là sự tiếc nuối rất lớn. Tôi liền cắm cổ chạy về hướng cô gái nàng xinh đẹp đi về nhà mình. Theo sau tôi là lũ chó vừa bám theo vừa sủa inh ỏi trước sự chuyển hướng đột ngột của chủ nhân. Tôi đuổi theo vừa kịp lúc trước khi cô ấy đi vào khu chưng cư cao tầng rộng mênh mông. Nghe tiếng chó sủa nên cô ấy ngoảnh lại thì đã thấy tôi đứng ở trước mặt.
- Cho tôi số của cô đi! Tôi vừa nói vừa thở hổn hiển.
- Tôi cần một lý giải cho điều đó.
- Để lúc nào đó tôi đi vắng dài ngày thì còn nhờ cô để ý đến lũ chó thôi mà. Cô cũng là người yêu quý chúng như tôi, và tôi chỉ có thể đem con mình giao cho người thương yêu chúng .
- Tôi đọc này, anh lưu nhé.
Tôi nhanh tay lưu lại dãy số cô ấy đọc , tôi nói lời tạm biệt cô ấy rồi nhanh chóng thu quân. Trước khi từ biệt nhau cô ấy ném cho tôi một lời cảnh bảo:
- Nếu như anh có ý định tán tỉnh tôi thì cách này khá hơn lần trước rồi đấy, nhưng còn phải cố gắng nhiều mới lôi được tôi vào nhà anh chàng trai ạ.
Trúng tim đen nhưng tôi vẫn tỏ ra bình thản vừa bước đi vừa đáp.
- Cô mơ đấy à, tôi cần một bảo mẫu cho các con tôi chứ không phải một nhân tình.
Tuy quay lưng nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ là cô ấy đang cười trước lời chống chế đầy sĩ diện của tôi. Lần nào cũng vậy, tôi cũng là người đuổi theo cô ấy và ở thế bị động. Tôi lại tự hỏi nếu đó là bản lĩnh chỉ có ở những cô gái đã trải qua nhiều chuyện thì cũng đáng đánh đổi đấy chứ.

...

Ngồi trong chiếc xe mui trần mới tinh, tôi đầy bực tức lẫn sốt ruột khi cuộc hẹn bị lụi gần 1 giờ đồng hồ mà vẫn chưa thấy thiên thần đâu. Buổi sáng chủ nhật đẹp như trong tranh càng làm sự kiên nhẫn của tôi trở thành một kì lục cá nhân đang đạp đổ những con số khác. Tôi đã nhắn tin và gọi cho nàng thơ của mình nhưng thiên thân chỉ “Đợi em một lát”. Một lát mà tôi đã đợi đủ để khiến cho vài gã đang yêu cũng phải điên lên, chỉ muốn ném bó hoa vừa mới hết sức nâng niu vào sọt rác. Tôi cũng là một người như thế.
Tròn 1 giờ trôi sự chịu đựng của tôi đã ở trên đỉnh và sắp không thể chịu nổi nữa. Nguyên nhân cho sự hẹp hòi của tôi đến từ chính thiên thần tôi đang đợi. Có lẽ sự cưng chiều của tôi trong từng tin nhắn, cuộc gọi đã làm cho người đẹp trở nên càng làm kiêu, nhõng nhẽo hơn theo cấp số nhân. Tôi còn nhận thấy là cô ấy còn xem nhẹ tôi nữa. Tôi cảm nhận được điều đó nhưng không để tâm đến, vì cho rằng một người con gái toàn vẹn như cô ấy xứng đáng có được đặc quyền đó. Tôi cũng biết là có nhiều gã theo đuổi cô ấy, vài người trong đó dựa vào gia sản của “ông bà già” để san lấp lợi thế của tôi. Vì thế tôi chấp nhận gạt bỏ bớt cái tôi của mình hy sinh cho sự thắng lợi sau cùng.
5 phút nữa trôi qua, tôi ngồi trong xe ngẫm nghĩ về một sự trớ trêu của trò đời. Đối với người con gái tôi không dành cho sự tôn trọng nhất định, thì lại là người đem tới cho tôi những nụ cười, sự hài lòng và niềm vui nhiều hơn là tôi mong muốn ở người mình yêu . Tất cả những điều đó đến từ hôm qua, rồi hôm sau và hôm sau nữa, tôi vẫn cảm nhận được niềm vui đó trọn vẹn như lần đầu tiên. Niềm vui ấy gói gọn trong những mẩu tin nhắn, có tin nhắn dài đến hàng chục câu, tin nhắn khác chỉ đơn giản là hai kí tự “ ^^” . Thậm chí không hiểu sao tôi cũng thấy vui và cười thích thú khi cô gái bạo dạn đó bắn tin là “ Anh trả tiền đi rồi tôi mới reply lại. Có ai cho không nhau cái gì đâu”. Hoặc làm tôi dựng đứng lên khi cô ấy bất ngờ hỏi “Hàng đêm anh có luôn nghĩ mình sẽ làm chuyện đó với tôi không”. Tất cả những điều đó đến thật tự nhiên, thật thẳng thắn và không chút giả tạo. Cô ấy thật khác biệt với những gì mà tôi nhận được từ thiên thần của mình. Khác biệt giống như một thứ bạn chỉ muốn đặt vào trong tủ ở vị trí đẹp nhất ngày ngày mở ra ngắm nhìn, còn thứ kia bạn nhìn rồi nhét nó xuống tận đáy tủ để khỏi phải trông thấy nó nữa.
Thiên thần trong lòng tôi luôn có thói quen “cao su” trong mỗi lần trả lời tin nhắn . Đôi lúc còn ngây thơ cố tình quên đi và đáng lo ngại là có vẻ cô ấy rất thích như vây. Sự đỏng đảnh của trẻ con, văn từ thì ngô nghê nhàn nhạt trong các tin nhắn hiếm hoi rõ ràng là biểu hiện tốt của một thiếu nữ đồng trinh, nhưng càng tiếp xúc với bông hoa vẹn toàn này tôi lại thấy định nghĩa của cái gọi là “vẹn toàn” đó không đẹp và hoàn hảo như trong suy nghĩ ban đầu. Điều thuyết phục tôi vẫn còn đứng ở chỗ hẹn chỉ là cô ấy đẹp, cô ấy có đôi chân dài và nhất là cô ấy còn trong trắng. Dĩ nhiên là trong suy nghĩ của tôi
Còn về cái gọi là tình yêu đích thực thì tôi không chắc chắn lắm. Theo suy nghĩ của tôi thì một tình yêu đẹp phải đến từ sự tự nguyện từ hai phía, nhưng người tôi chọn lại cứ bắt tôi chạy theo cầu xin tình yêu của cô ấy vậy. Có cảm giác rằng để có được cái gọi là sự nguyện đó thì tôi sẽ phải quỳ mọp dưới chân mà van xin thiên thần của tôi. Có lẽ với cách này thì may ra tôi còn nhận được câu “ Để em suy nghĩ thêm đã “ từ cô ấy.
5 phút nữa lại sắp trôi qua. Tôi cầm chiếc iphone định gửi đến thiên thần lời thúc giục cuối cùng, thì một tin nhắn bất ngờ gửi đến. Cô ấy đã chịu nhắn tin cho tôi. Tôi vội vã mở ra đọc rồi mở toang cửa xe với bó hoa hồng đẹp đẽ trong tay, đi thẳng đến thùng rác ở đặt cạch cửa hàng cà phê không ngoài ý định thẳng tay ném bó hoa mới đây còn nâng niu vào đó đầy phũ phàng. Nếu như không có nhân viên nhắc rằng đó là thùng rác của cửa hàng chứ không phải công cộng, thì tôi đã lãng phí những bông hoa đẹp nhất đó rồi.
Trong tin nhắn thiên thần gửi đến tôi lời xin lỗi là có việc quan trọng nên hẹn tôi vào một ngày đẹp trời khác.
- Hừ, một đứa con gái chưa đầy 20 tuổi, chưa biết đến mùi mồ hôi là gì thì có việc quan trọng thật đi nữa cũng làm được quái gì! Một trò trẻ con của bọn con gái mới lớn và ẩm ương đây. Hay là thiên thần đang đi chơi với thằng nào rồi. Tôi hậm hực nghĩ.
Tôi nhìn xuống bàn tay suy nghĩ về việc sẽ làm gì với món quà tặng hụt này đây. Lúc đó một tin nhắn khác lại làm chiếc iphone rung rinh, có thể đó là thiên thần. Nhưng tôi không nghĩ tin nhắn của cô ấy gửi đến mang theo thông điệp thay đổi, tôi cho là cô ấy sẽ lần đầu nói xin lỗi tôi vì lần thất hẹn này.
Nhưng tôi đã lầm.
...

Người gửi tin nhắn đến là chủ nhân của đôi mắt phóng túng.
- Dẫn chó ra ngoài đi, anh cho tôi chơi với chúng một lát nhé.
Khuôn mặt tôi giãn ra và bớt đỏ đi khi thấy người nhắn là cô ấy chứ không phải thiên thần. Tôi tin rằng dù cho lúc ấy có là thiên thần xuất hiện ngay trước mắt mình, thì tôi cũng không cảm thấy vui như thế.
- Đợi tôi một lát.
Tôi reply lại chạy trở lên xe rồi phóng như điên về chỗ chúng tôi hay gặp nhau. Song hành cùng tôi bây giờ không chỉ có hoa nữa mà còn cả sự vui tươi, phấn chấn đến kì lạ.
Trên đường đi tôi gặp một chiếc Audi lướt nhanh qua, tôi nhận ra người đang ngồi cưới nói tíu tít với ông chủ chiếc xe chính là thiên thần trong lòng tôi. Giống như một cơn gió thổi bay hết những gì nó qua, trong khoảnh khắc chạm trán ngắn ngủi đó thì một loạt những suy nghĩ, định kiến và cách nhìn nhận vài vấn đề của tôi cũng theo đó mà thay đổi.
Thiên thần quá mải líu lo với người trong xe nên không nhận ra con ngựa màu đỏ nổi bật của tôi khi lướt qua nhau nhau. Nếu như những suy nghĩ của tôi không thay đổi ngay trong giây lát đó thì tôi đã quay xe đuổi theo, nhưng vì đã thay đổi nên tôi quyết định vẫn đi trên con đường tôi muốn đi và muốn đến. Cũng từ đây hình tượng thiên thần dưới trần thế là không còn tồn tại. Thiên thần chỉ ở trên cao, trong vương quốc dành riêng cho các thiên thần và nếu có thì chỉ là những thiên thần không hoàn hảo.
Tôi đến gặp cô ấy với chiếc Ferrari chứ không phải là lũ chó, cô ấy ngạc nhiên và thấy lạ hơn nữa khi tôi đưa bó hoa cho cô ấy.
- Tôi muốn gặp chó chứ có phải là ngựa đâu? Còn bó hoa này là gì đây ?
- Không vì lý do gì cả. Tôi đáp qua loa nhưng không giấu được sự tinh ranh của cô ấy.
- Đi xe, mua hoa và ăn diện bóng bẩy chỉ có thể là đi hẹn hò chứ còn đi đâu được. Nếu sai thì tôi tình nguyện đi vào phòng ngủ với anh đấy. Cô ấy cười. Hóa ra thiên tài cũng bị cho leo cây à, vậy thì hoa này nhất định tôi được ăn sái lại từ cô nàng nào đấy rồi.
- Tôi nghĩ những bông hoa này không có lỗi gì, nên muốn tặng cho một người khác sẵn sàng đón nhận.
- Anh tìm đúng người rồi đấy. Cô ấy nói. Hoa đẹp quá, dù cho chỉ là ăn sái nhưng tôi thích lắm, cảm ơn anh.
Nhìn cô ấy đưa bó hoa lên mũi cảm nhận hương thơm, tôi nói với lòng mình là “ Cô còn xứng đáng hơn cả người tôi định tặng đấy”. Nếu hoa cũng có linh hồn thì tin rằng chúng cũng sẽ nghĩ như vậy. Tôi đứng nhìn và mỉm cười trước cảnh tượng đó, tôi thấy ngạc trước tình yêu của các cô gái dành cho hoa. Tôi thấy thú vị trước khoảnh khắc này chẳng khác gì một nhiếp ảnh tâm đắc với tấm hình chụp sau lưng một cô gái, tay cầm giầy và hoa.
Thấy tôi cười một mình như vậy, cô ấy mới phát hiện ra lý do tự sướn của tôi. Cô ấy lại, nhướn môi hỏi “Còn chuyện gì không?. Tôi nghiêng đầu đáp “Còn”.
- Anh nói đi.
- Rỗi không, đi chơi cho khuây khỏa với tôi nhé
- Đi chơi mà ai chả thích, nhưng đi đâu?
- Trung tâm nội thành hay nơi nào mà cô thích. Hãy yên trí là tôi không có ý nào khác đâu.
- tôi cũng nhìn thấy điều đó trong mắt anh baby boy ạ! Anh tuy hơn tôi tuổi nhưng lại dễ đoán như em họ tôi vậy.
- Dựa vào đâu mà cô nói thế?
- Anh có tin không , từ khi đàn ông các anh chỉ là những cậu bé mải chơi thì con gái bọn tôi đã có không ít phần đàn bà trong mình rồi.
- Hẳn các cô học được điều đó chính từ đàn ông phải không?
- Vâng, chính các anh là người giúp chúng tôi lớn nhanh, và chúng tôi cũng làm điều tương tự như thế với các anh.
Chúng tôi kết thúc câu chuyện bằng tràng cười đầy thoải mái. Tôi lại cất lời mời cô ấy đi chơi lần nữa, cô ấy gật đầu trước cuộc hẹn tự phát này.
- Cho tôi 1 giờ nhé, con gái phải chuẩn bị từ tóc tai, trang điểm cho đến trang phục mất thời gian lắm.
- Không cần phải lo những việc đó, chỉ cần cô đi với tôi thôi.
Không chờ cô ấy câu trả lời của cô ấy, tôi cầm tay cô nàng dẫn lên xe mặc cho sự chống cự yếu ớt cùng một loạt sự bối rối của cô ấy. Chiếc Ferrari lao nhanh trên con đường dẫn vào trung tâm, lúc này tâm trạng của tôi cũng dâng cao cùng với số km hiện lên màn hình LCD.
Điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi là một salon làm đẹp có người cúi đầu chào từ tận của. Tôi giao cô ấy cho đội ngũ làm đẹp, còn mình ngồi bênh cạnh liên tục cho cô ấy xem hàng chục mẫu quần áo qua ipad. Cô nàng chọn lọc rồi kết hợp thành một bộ đúng theo phong cách yêu thích , rồi bất ngờ thốt lên khi thấy cái giá phải trả cho từng thứ đó. Ngày hôm nay tôi lại một lần nữa chiến thắng khi kịp đặt mua cả bộ đồ đó trước khi cô ấy đổi ý. Cô ấy cảm ơn tôi và đưa ra so sánh:
- Sao mà mọi viêc diễn ra cứ như là trong ca khúc “Kiss” của Sandara Park thế này, còn tôi được đối xử tốt chẳng khác gì cô gái cá tính trong ca khúc ấy cả.
- Tôi thì mong rằng cô sẽ không ném bộ trang phục tôi tặng vào thùng rác như cô gái đó. Tôi im lặng trong mấy giây rồi lại nói. Tôi thật sự mong là như thế.
Ánh mắt phóng túng của cô ấy khi nhìn tôi lúc đó chứa đựng sự dịu dàng vô cùng. Tôi mỉm cười và quay đi để không cho cô ấy nhận ra sự xúc động của mình. Tôi ngồi bên cạnh cô ấy kể một câu chuyện phiếm ,trong lúc hai nhân viên đang biến mái tóc dài của cô ấy thành một tác phẩm nghệ thuật. Nội dung câu chuyên xoay quay việc một anh chàng đi tìm ngọc thì nhặt được một viên ngọc rất đẹp, nhưng đáng tiếc là mặt ngọc lại có vết. Anh ta liền bỏ qua viên ngọc đó rồi ngay sau đó lại tìm thấy một viên khác, viên ngọc thứ hai này có bề ngoài hoàn hảo đến vô khuyết. Nhưng khi đem tới chỗ bán thì anh ta mới biết rằng đó là một viên ngọc ít có giá trị. Lúc đó cũng có một người đem ngọc đến bán, mà viên ngọc đó lại chính là viên có vết. Thật bất ngờ là viên ngọc đó đã đem lại cho người bán một số tiền rất lớn, tuy rằng nó có vết nhưng đó lại chính là ngọc đích thực. Cô ấy lắng nghe tôi kể từ đầu đến cuối với sự chăm chú làm tôi không thể ngừng kể dù chỉ là một giây. Tôi không quên nhấn mạnh đến sự tiếc nuối vô cùng của người đã nhặt nhìn ngọc mà lại bỏ đi.
Lúc câu chuyện kết thúc thì cũng là lúc cả salon phải buông lời trầm trồ - Cô ấy đã đẹp lại càng rực rỡ hơn. Mái tóc được tạo kiều lượn sóng bồng bềnh để xõa sau đôi vai như tạc và tấm lưng thon gọn của cô ấy, vẻ mặt vừa kiêu sa quý phái, hồng hào một cách tự nhiên là thành quả sau một lúc vật lộn của đội ngũ nhân viên. Trong mắt tất cả lúc này cô ấy là hình ảnh của một vẻ đẹp hoàn hảo không khiếm khuyết như một tác phẩm của Michael Angelo. Nhưng cô ấy lại không hề để ý đến sự tán thưởng của mọi người dành cho mình mà im lặng suy nghĩ về câu chuyện của tôi.
- Câu chuyện của anh có bao nhiêu là sự thật, bao nhiêu là nói đùa ?
- Trong từng lời nói đùa thì có đến một nửa là sự thật. Tôi đáp.
Khuôn mặt diễm lệ của cô ấy ửng hồng đến nỗi lất át cả lớp phấn trang điểm. Cô ấy lấy cớ vào nhà vệ sinh để giấu đi sự biểu hiện khiến cho cô ấy cảm thấy ngại ngùng khi đối diện với tôi. Tôi nhìn theo cô ấy gật đầu thầm nghĩ:
- Cô cũng đã nhận ra điều gì đó trong câu chuyện của tôi rồi phải không?
Một lúc sau cô ấy xuất hiện với một khuôn mặt vui vẻ và tươi tắn như lúc trước. Cô ấy tươi cười hỏi điểm đến tiếp theo của chúng tôi là đâu. Tôi đưa cô ấy đến cửa hàng gần Nhà hát lớn lấy trang phục, để nâng vẻ đẹp của cô ấy lên một nấc thang mới. Trông cô ấy gợi cảm vô cùng đúng theo khuôn mẫu vẻ đẹp của thời đại, cũng như rất tươi trẻ và đầy sức sống trong bộ trang phục khoa trương đó. Ngoài ra tôi còn mua tặng cô ấy một chiếc túi Gucci khi phát hiện thấy sự thích thú trong mắt cô ấy. Cô ấy không nói ra mà là tự tôi mua và đưa cho cô ấy. Một lần nữa cô ấy lại nói cảm ơn tôi, còn tôi lại cảm thấy rất vui khi làm được điều gì đó để thấy được nụ cười của cô ấy.
Cả ngày hôm đó chúng tôi đã đi đến những nơi mà cả hai muốn đến, những nơi cả hai chưa bao giờ đến và những nơi đẹp hơn cả trong tiểu thuyết ở xung quanh thành phố chúng tôi sống. Chúng tôi kết thúc cuộc hành trình bằng cuộc đắm chìm trong tiếng nhạc sôi động ở hộp đêm sành điệu nhất, tất nhiên bia rượu là điều không thể thiếu rượu. Cả tôi với cô ấy điều biết rằng dù uống nhiều đến thế nào thì chúng tôi cũng không thể say, ít ra là trong tối hôm đó. Đôi khi như thế cũng đem lại lợi ích chứ không phải là sự tác hại và vô bổ thường thấy. Lúc đó tôi và cô ấy đều mượn rượu để nói ra vài điều, mà khi tỉnh tảo có lẽ chúng tôi sẽ không giờ nói ra. Cô ấy cho tôi biết mối tình đầu của cô ấy là ở lúc nào, rồi đã từng yêu tiếp theo, nhưng cung bậc và ham muốn trong tình yêu và đã rút ra được điều gì qua những mối tình đó. Cô ấy tự nhận mình là một đứa ngu ngốc đến lúc khôn ra lại phải trả giá đắt và không phải là một cô gái hợp với những người “tài giỏi” như tôi. Tôi uống hết rượu trong cốc của mình rồi trả lời:
- Tôi cũng trắng mắt ra nhiều khi đã đủ ngu, rồi nhận ra sự hoàn hảo ở mẫu con gái cô nói đến chẳng là gì với loại con gái từng trải như cô.
Đó là sự nhận xét về mình khi tôi kể về thiên thần ngây thơ cho cô ấy nghe.
Tôi và cô ấy nhìn nhau nhưng không nói thêm lời nào nữa. Đó là cái nhìn đo lường lẫn nhau nhưng cũng là ánh mắt đưa tình của cả hai, khi đứa nào cũng đang mặt đỏ bừng bừng. Lâu lâu sau cô ấy mới kết thúc câu chuyện dở dang bằng mấy lời ngắn gọn.
- Dù sao thì kiểu con gái đó vẫn là mẫu người mơ ước của đa số đàn ông và ngay cả mấy gã bạn trai cũ của tôi.
Câu trả lời ấy lại một lần nữa khiến chúng tôi chìm trong câm lặng, hai đứa đưa mắt nhìn xa xăm, đăm chiêu nghĩ về một điều gì đó. Không biết cô ấy thế nào, còn tôi chìm đắm trong điều mình nghĩ đến nỗi nhạc mở đến tức ngực trong hộp đêm. Rượu rót đến đâu thì hết đến đấy.
Chúng tôi trở về khu đô thị khi ngày mới sắp đến. Cô ấy mở cửa xe cầm theo đồ của mình, nói đi nói lại lời cảm ơn vì những gì tôi đã làm cho cô ấy trong ngày hôm nay. Tôi lắng nghe và mỉm cười rồi tiết lộ cho cô ấy ý đồ đen tối của tôi.
- Cô biết không, lúc cô chuẩn bị ra khỏi xe tôi đã định kéo tay cô lại, rồi đặt lên đôi môi xinh đẹp của cô một nụ hôn giống như trong một bài hát vậy. Nhưng tôi đã kìm chế được vì rất sợ điều sẽ xảy ra ngay sau đó.
- Điều gì đã khiến anh không làm như vậy? Cô ấy hỏi
- Tôi sợ mọi chuyện giữa tôi và cô cũng sẽ kết thúc giống như hai nhân vật trong đoạn cuối của ca khúc đó.
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt phóng túng, cô nàng gõ gót giầy xuống nền đá mấy tiếng định lên tiếng nói gì đó rồi lại thôi, thay vào đó là lời chào tạm biệt. Tôi mỉm cười đáp lại rồi nhìn cô ấy đi vào bên trong rồi mới vòng xe về nhà.
Vừa về đến nhà tôi nhận được liền hai tin nhắn.
Tôi cười khi cô ấy quan tâm đến mình khi hỏi tôi đã về nhà chưa, có cảm thấy mệt khi đã uống quá nhiều không. Trước khi trả lời cô ấy tôi xem tin nhắn còn lại. Đó là tin nhắn của thiên thần. Thiên thần phàn nàn là bị thức giấc bởi âm thanh từ chiếc Ferrari của tôi và muốn chủ nhật tuần tới tôi đưa cô ấy đi cà phê trò chuyện. Tôi đáp lại rằng hôm ấy sẽ có nhiều người khác đáp ứng được cái lệnh đó, chứ chưa đến lượt tôi và không quên hỏi là hôm nay thiên thần đi chơi chắc cũng vui lắm.
Tôi lao nhanh về phóng ngủ rồi thả người lên giường hồi âm lại “viên ngọc có vết”. Khi đêm đã trôi qua gần một nửa và gửi đến hộp thứ của cô gái đẹp một cách phóng túng, cũng như nhận được lời chấp nhận sẽ đi ăn sáng với tôi từ cô ấy thì tôi chợp mắt đem theo sự hân hoan khó tả vào giấc ngủ..
Tôi đã yêu cô ấy và yêu cả sự không hoàn hảo, yêu cả ánh mắt phóng túng của cô ấy.
...
Một mình ngồi lại bên hai tách cà phê, tôi hồi tưởng lại tất cả những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất đối với tôi. Hôm nay cũng là chủ nhật và còn là một chủ nhật đẹp trời một cách khác lạ. Tôi hẹn cô ấy đến chỗ này không ngoài ý định nói cho cô ấy biết những gì tôi đã nghĩ về cô ấy, và sự quyết định của tôi sau một thời gian chúng tôi quen biết nhau.
Tôi chính thức gửi đến cô ấy những lời bảy tỏ từ tận trong trái tim và mong cô ấy nhận lời.
Tôi tin vào những gì tôi và cô ấy đã hiểu về nhau sau những lời nói chuyện đầy cởi mở, đầy thẳng thắn cũng như đã cùng nhau sống trong những khoảnh khắc có thể gọi là lãng mạn, hay đẹp tựa màu hồng trong thời gian qua sẽ làm cô ấy phải cân nhắc về lời yêu cầu duy nhất của tôi đối với cô ấy.
Thế nhưng mọi chuyện xảy ra lại không đi theo những gì tôi dự đoán. Cô ấy đến mang theo những suy nghĩ của mình về một viễn cảnh giữa tôi và thiên thần. Từ lúc biết được cô gái tôi theo đuổi, cô ấy đã tìm hiểu về thiên thần chu đáo hơn cả tôi. Cô ấy và khuyên tôi trở lại với thiên thần.
- Em đã thấy cô bé ấy bấm chuông và bước vào nhà anh. Em hiểu nên anh không phải giải thích. Anh có biết là anh và cô ấy đẹp đôi đến thế nào không?
- Anh và em đang nói chuyện của chúng ta cơ mà, một chuyện quan trọng.
- Đó là một cô gái hứa hẹn sẽ là người vợ tốt, người mẹ hiền của các con anh và không có một điều tiếng nào để ảnh hưởng đến sự nghiệp anh đã khó khắn có được như thế nào.
- Nhưng anh yêu em và muốn hẹn hò với em chứ không phải là cô ấy.
- Không, Em từ chối! chúng ta đã không dành cho nhau ngay từ đầu, vì em không phải là thiên thần hoàn hảo của anh
...
Trước khi bàn tay đó buông khỏi tay nắm cửa, tôi không nghĩ về những gì đã qua nữa, mà liền lao tới nắm chặt lấy. Tôi nắm chặt đến mức làm cô ấy kêu lên, cô ấy quay lại nhìn tôi đầy sửng sốt rồi định vùng khỏi tay tôi. Đoán được ý định đó tôi càng nắm chặt cổ tay cô ấy hơn, tôi biết rõ là cô ấy cảm thấy đau nhưng tôi cũng không có định buông tay vì tôi tuyệt đối không để điều đó xảy ra. Cửa kính đóng lại nhưng không chỉ có cô ấy ở bên ngoài mà còn cả tôi nữa.
Trước khi cô ấy cất giọng bắt tôi phải giải thích vì sao tôi lại biến hai đứa thành tâm điểm chú ý với mọi người. Tôi nói mà như hét trong khi cô ấy vẫn cố sức thoát khỏi tôi :
- Em tưởng rằng em nói phũ phàng như thế thì anh sẽ để em đi sao? Điều đó phải cần em nói ra thì anh mới biết sao? Nhưng dù là vậy thì đã làm sao chứ!
Nghe thấy vậy thì như có một sợi dây vô hình bắt làm cô ấy không nhúc nhích được nữa . Cô ấy nhìn tôi lắc đầu trong khi cước mắt cứ tuôn trào.
- Đừng nói gì nữa, em xin anh đấy!
- Em nói em yêu anh, vậy anh thấy anh đau khổ như thế này thì em có vui không?
- Điên à, có dở hơi không? Em đã là gì của anh mà phải đau khổ vì em. Anh Hãy đi gặp và yêu một ai đấy tốt gấp vạn lần em, còn em thì chỉ là một đứa con gái hư hỏng với thành tích đã ngủ với những đứa con trai khác. Đến ngay cả thân em cũng đã bị người khác lấy mất thì em còn lại gì để cho người em yêu đâu cơ chứ! Cô ấy ré lên còn lớn tiếng hơn cả tôi khi nãy.
Đáp lại tôi ôm chầm lấy cô ấy trong sự ngỡ ngàng của nàng. Tôi nghe thấy tiếng bịch khi cô ấy làm rơi túi xách xuống đất. Khi ôm cô ấy trong vòng tay mình, tôi thấy mùi hương nhẹ nhàng từ cô ấy tựa như sự trinh nguyên chưa bao giờ mất đi, tôi cũng cảm nhận nhận thấy những giọt nước mắt đang thấm dấn vào áo tôi và sự chống cự yếu ớt của cô ấy đang trút lên lưng tôi. Vừa đánh cô ấy vừa thút thít nói đi nói lại “Đừng mà, đừng như thế mà”.
Tôi ôm chặt cô ấy cho đến khi cô ấy chấp nhận cái ôm này như một sự tự nguyện.Với đôi mắt đỏ hoe cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi hỏi “tại sao?”. Tôi mỉm cười, đưa tay vén tóc đang rủ xuống mắt cô ấy nhẹ nhàng nói
- Anh biết là em đang không còn trinh nguyên, nhưng anh cũng biết em không phải là đứa con gái hư hỏng khi để mất chữ trinh của mình. Em tự quyết định sẽ trao thân cho ai nhưng em không phải là người mà ai cũng cho. Em còn là cô gái dám sống thật và thừa nhận quá khứ trước đây của mình không chút giâu giếm. Em là đàn bà, nhưng em không tìm lý do nào để bão chữa điều đó, mà chỉ chú ý hoàn thiện những điểm tốt khác ở con người mình. Em không biết em dũng cảm đến thế nào đâu và đối với anh em còn đẹp hơn cả cô gái được nói đến trong bài hát “ Em trong mắt tôi” nhiều lắm.
Tôi nói thật chậm để cô ấy nghe và cảm nhận thấy rõ từng lời nói, cũng như sự chân thành của tôi. Lúc này người con gái tôi yêu đã không khóc nữa, thay cho những giọt nước mắt là màu hồng đã xuất hiện trên gương mặt diễm lệ. Tôi rạng ngời hơn khi thấy những bông hoa màu cánh đào trên khuôn mặt cô ấy , bản thân cũng chẳng thể ngăn được những gì sắp nói với cô ấy và không quên ôm chặt cô gái này hơn.
- Em nói đúng, ở ngoài kia có rất nhiều người con gái còn hoàn hảo, nhưng trong số đó có ai dám thừa nhận những gì mà anh không thể nhận thấy bằng mắt ở em, và có ai yêu ai nhiều như anh như em không? Em yêu anh đến nỗi còn không muốn xúc phạm tình yêu đó ngay từ trong suy nghĩ và anh sẽ là kẻ khờ dại, ngu ngốc nhất trên thế gian nếu để em xa khỏi vòng tay mình.
Thế rồi tôi đặt lên môi cô ấy nụ hôn mà cả hai chúng tôi đã chờ đợi từ lâu, một nụ hôn đến từ sự tự nguyện của cả hai.
Bầu trời sáng chủ nhật lúc đó mới đẹp như trong tranh thì lúc này đổ một cơn mưa nhỏ xuống. Chúng tôi cùng ngước lên trời, bây giờ nụ cười quen thuộc đã trở lại trên khuôn mặt người con gái của tôi:
- Sao tự nhiên trời lại mưa nhỉ? Cô ấy thắc mắc
- Ừ, sau cơn mưa trời lại sáng mà. Tôi trả lời
 
- - - - - - - - -
Xem thêm:



- - - - - - - - -
www.cuoihoivietnam.com
Nguồn: Sưu tầm
- - - - - - - - -

bài liên quan

15/08/19

Tôi Đã Khóc Khi Thấy Vợ Tags Mình Vào Bài Viết Này

Anh có thể đặt điện thoại xuống và ôm em 1 chút được ko? Ở cạnh anh, anh có ôm em đâu, anh toàn ôm điện thoại thôi.

08/02/18

Những Điều Kiêng Kỵ Cần Lưu Ý Trong Ngày Tết

Người Việt quan niệm, những ngày đầu năm mới nếu gặp nhiều điều tốt thì sẽ may mắn cả năm và ngược lại. Xuất phát từ quan niệm đó nên từ xưa trong dân gian có rất nhiều kiêng kỵ trong năm mới. Dưới đây là 30 điều kiêng kỵ trong ngày tết bạn nên biết và tránh nhé!

08/02/18

Gợi Ý Bài Khấn Cúng Tất Niên 30 Âm Lịch

Cúng tất niên cuối năm tại gia được tiến hành vào chiều 30 Tết. Trong ngày 30 Tết, nhà nhà đều dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị đón một năm mới sắp tới.Đầu tiên phải lau chùi, trang hoàng bàn thờ Phật, bàn thờ Gia tiên với mân ngũ quả, hương, hoa tươi, đèn nến đầy đủ. Sau đó trang hoàng nhà cửa với hoa mai, cành đào, chậu quất, tranh ảnh v.v.

18/01/18

Năm Mậu Tuất Những Con Giáp Này Lúc Nào Cũng Có Ví Tiền Rủng Rẻng , Cuộc Sống Thịnh Vượng

Năm Mậu Tuất được coi là thời điểm những con giáp này có ví tiền rủng rẻng, cuộc sống thịnh vượng.

17/01/18

Năm 2018, 3 Con Giáp Này Muốn Gì Được Đó, Quý Nhân Giúp Đỡ Cuộc Sống Viên Mãn

Có thể nói năm 2018 sẽ là năm tốt lành đối với 3 con giáp dưới đây, họ là những con giáp đã từng trải qua nhiều giai đoạn khó khăn và giờ đây đúng là lúc mọi thứ sẽ bước sang trang mới, đặc biệt nhất trong năm nay, 3 con giáp này sẽ gặp được nhiều quý nhân, đem đến cho họ nhiều may mắn, giúp họ làm được điều mình mong muốn. Cùng xem đó là con giáp nào nhé!

18/11/17

Bao Lâu Rồi Anh Không Hôn Vợ Nhỉ ?

Chị lặng lẽ kéo rèm tắt đèn cho con đi ngủ. Hôm nay, như bao hôm khác chị lại nằm phía trong, cu con nằm giữa và phía ngoài là chồng chị. Anh là thế, đi làm về cứ đặt lưng là nằm ngủ khì khì, anh chẳng quan tâm mà cũng chẳng hỏi vợ “em đang nghĩ gì”, “em đang làm gì”,…Đôi khi chị thấy anh dường như đang trở thành một con người hoàn toàn khác vậy.

close popup

THÀNH CÔNG

Cảm ơn bạn đã đăng ký nhận tin tại Cưới hỏi Việt Nam

close popup

THÀNH CÔNG

Cảm ơn bạn đã đăng ký nhận tin tại Cưới hỏi Việt Nam

close popup

Yêu Cầu Báo Giá

close popup

Xác Nhận Yêu Cầu Báo Giá

Yêu cầu báo giá của bạn đã được gửi thành công đến

Chân thành cảm ơn bạn đã sử dụng dịch vụ của Cưới Hỏi Việt Nam. Thông tin yêu cầu của bạn sẽ được liên hệ tư vấn riêng cho bạn trong thời gian sớm nhất.