Phải! Tôi Là Điếm Đấy! Thì sao?

13/12/12

Gã phục vụ phòng hân hoan trèo lên giường, trèo lên người Diễm, nhận lời cảm ơn từ cô gái đã một lần vì vô tình phơi cơ thể ra trước mắt hắn. Hắn rên rĩ như một đứa con gái không thể kiểm soát được nỗi khổ sở của lần đầu tiên thất tình. Mồ hôi của hắn rịt mùi ham muốn tanh tưởi rỏ từng giọt lẹp nhẹp trên cơ thể Diễm trần truồng.

Phải! Tôi là điếm đấy! Thì sao?

phai toi la diem day thi sao, truyen ngan, truyen ngan hay, anh cuoi, nha hang tiec cuoi, chup anh cuoi, album anh cuoi dep, tap chi cuoi hoi
Phải! Tôi Là Điếm Đấy! Thì sao?
Bân phe phẩy cái quạt nhựa trong tay, phành phạch quạt, cố tạo ra chút gió giữa ngày hè oi ả của cái vùng nắng rát này. Tiếng bà Mẩn từ trong lẹt xẹt bước ra. Bân vội vã thõng chân xuống đất, huơ tìm đôi dép nhựa, cái chõng tre ọp ẹp kêu vài tiếng trả lời tiếng chân bà Mẩn. Bà vọng từ trong gia, giọng đặc khê, bỏm bẽm trầu:

- Bây còn ngoài đó hử? Chứ bây tính khi mô mới ra đồng?

- Con tính đi bây chừ đây, mạ!

Bà Mẩn đi ra tới, cây gậy gỗ cũ sì trong tay bà mòn hẳn chỗ nắm. Bà huơ huơ theo thói quen, để chắc chắn mình nhớ đúng từng centimet trong chính ngôi nhà của mình.

- Răng rứa con? Thấy bây dạo ni buồn quá?

- Có mô, mạ! Con bình thường mừ! - Bân khe khẽ lắc, như kiểu bà Mẩn có thể nhìn thấy vậy!

- Bây tưởng mắt mạ mù thì mạ không thấy chi hết à?

- Con nói không có thiệt mừ!

Bà Mẩn thở dài đánh sượt. Bân khổ sở nhìn mẹ, không dám nói năng gì. Cái gì bà cũng buồn, cái gì bà cũng lo… Riết, thân bà giờ còn có một nắm, vậy mà, bà vẫn cứ lo. Không dám để khoảng lặng kéo thêm chút nào nữa, Bân cười hề hề, bước tới đỡ mẹ ngồi xuống chiếc chõng tre.

- Mạ uống nước hỉ? Con rót cho mạ.

- Thôi, mạ không khát mô.

- Rứa thôi, mạ ngồi nghỉ đi. Con ra đồng.

- Ờ! Đi đi! Kẻo nắng!

Bân cúi mặt, không dám nhìn mẹ trong những lúc mẹ căn dặn Bân những điều tưởng chừng đơn giản nhất trong cuộc sống này. Dạ khe khẽ rồi bước thẳng ra ngõ. Bà Mẩn hướng mặt ra phía tiếng bước chân con đang nhỏ dần, đến khi im hẳn thì mới dám buông thêm tiếng thở dài…

Trời chưa qua sáng đã nắng gắt nắng gay. Nóng vập vào người ta như cố tình nấu chín. Bà Mẩn nhớ, ngày còn nhỏ, mẹ bà thường hay đùa rằng, hễ trời nóng, máu con người ta dễ sôi lên, nên, dễ sinh chuyện. Rồi, sinh chuyện là sinh chuyện. Mẹ bà làm cái điều mà chưa từng người phụ nữ nào trong cái làng, cái quê này dám làm - đánh chồng.

Có vẻ, những đòn roi, những nhục nhằn chịu đựng từ sự thù hằn vô cớ nhận được từ chồng khiến bà trở nên lì lợm và bất chấp. Ai đời, làm vợ mà như làm đầy tớ. Quần quật suốt cả ngày với đồng áng ban sáng, với con cái ban tối. Mà, cứ hễ say xỉn về là chồng bà giáng vào bà những gì cay nghiệt nhất là chỉ kẻ thù mới có ham muốn giáng vào nhau… Bà chịu đựng hết! Suốt những năm tháng từ ngày còn xuân trẻ tới khi con cái lớn dần, bà chịu hết! Nhưng, tới cái ngày sắp sửa làm sui gia với người ta mà còn say, còn xỉn, còn về hành hạ, đánh đập bà thì bà hết chịu nổi.

Đau cái điều, cơn “sôi máu” giữa cái nắng rát, giữa những làn roi vô cớ quật vào mình, mẹ bà Mẩn đã bật lại và trở thành quá phụ khi vòng lao lý sắp sửa ập vào bà. Bà tiều tụy với cái suy nghĩ, chính bà đã gián đoạn cái đám cưới nhà nghèo mà con bà đã chuẩn bị xong xuôi… Điều ấy có vẻ quá lớn với khả năng chịu đựng của một người mẹ vừa giết cha của con mình, giờ lại là người lấy đi cái hạnh phúc mỏng manh của nó. Mù chữ, không viết được lấy một dòng xin lỗi, chỉ thế là lặng im và tòng teng treo cuộc đời mình trên nhành cây giữa đồng…

Bà Mẩn nhớ, cha chết, mẹ chết, chỉ cách nhau vài ngày, chỉ cách đám cưới của bà non tháng. Bà như phát cuồng, chỉ biết bấu víu vào gã đàn ông sắp sửa cưới bà làm vợ. Rồi, cũng trong một ngày nắng rát, hắn bỏ bà mà đi. Có lẽ, với hắn, cưới con gái của một gã vũ phu, cưới con gái một người đàn bà là kẻ sát nhân… là điều quá mạo hiểm. Hắn đi, vội đến độ, không kịp để bà Mẩn nói rằng, trong bà, thằng Bân đã bắt đầu có tay, có chân…

- Dì ơi, cho con hỏi…! - Giọng con gái Nam nghe mềm và mượt.

Bà Mẩn ngóng ra phía có tiếng hỏi, cặp mắt trắng dã, đục ngầu khẽ hấp háy. Cô gái lạ khựng lại một giây, húng hắng trong họng, thả thõng bàn tay đang cầm tờ giấy trắng trong tay xuống.

- Chi rứa, con? - Bà Mẩn nhẹ nhàng.

Cô gái lạ khẽ di di chân. Bà Mẩn cười hiền lành.

- Vô đây, con!

Cô gái lạ tần ngần thêm chút nữa, nhưng, như người sáng mắt, bà Mẩn hướng thẳng ra chỗ cô gái, ngoắc ngoắc tay.

- Vô đây, con!

Có một sức hút lạ kỳ, cô gái lạ bình thản bước vào trong, lòng nhẹ bâng và thản nhiên đến lạ lùng. Cô gái tiến lại gần chỗ bà Mẩn đang ngồi chơ vơ nơi mép chiếc chõng tre ọp ẹp. Bà Mẩn cảm nhận được hơi ấm của cô gái đang chầm chậm sát gần mình, bà khẽ nhích người sang một bên, đập đập bàn tay già nua, gân guốc, gầy còn của bà xuống sát chỗ bà đang ngồi.

- Ngồi xuống đây, con! Bây ở trong Nam ra hử? Đi tìm ai?

- Con… con tìm nhà ông Dìn.

Bà Mẩn thoáng chựng lại, cau mày, rồi giãn ra cũng rất nhanh.

- Ông Dìn là chi của bây?

- Dạ… là… là… cha!

Bà Mẩn gần như nhảy dựng lên, vẻ hồ hởi hiện rõ trên gương mặt khắc khổ nhưng luôn toát hết tình yêu thương bao la dành cho tất cả mọi thứ quanh bà.

- Là con đó hử? Chu choa, răng bây chừ mới về, hử con?

Cô gái bất ngờ thật sự trước thái độ cũng như câu nói của bà Mẩn. Lờ mờ đoán rằng bà Mẩn đã nhầm mình với ai đó khác, cô gái nuốt khan, khó nhọc nói.

- Con… con… Chắc… chắc dì lộn con với con gái của ông Dìn… Con… con chỉ là…

Bà Mẩn cười, móm mém quay sang một bên, huơ tay tìm lon sữa bò cũ sì, chụp nhanh, kê lên miệng, nhổ toẹt miếng trầu ra, xua xua tay.

- Không! Không lộn lạo chi hết! Tau biết mi là ai mờ.

- Dì biết con?

- Ờ! Ba mi nói hoài. Ổng cũng khổ sở chuyện mẹ con mi lắm!

- Ba con nói với dì? - Cô gái mở tròn mắt, hoàn toàn bất ngờ.

Ngày bà Dìn hấp hối, ông Dìn quỳ mọp bên giường vợ, nước mắt đàn ông mặn mòi chảy dọc gờ má sạm nắng sương của ông. Bà Dìn thì thào bên tai ông gì đó, chỉ một mình ông nghe. Ông Dìn lại nấc lên. Vợ ông thanh thản trút hơi thở cuối cùng trên chiếc giường quen thuộc của bà, bên cạnh là người đàn ông tưởng đã gây tội mà thiệt ra lại là người làm ơn cho cuộc đời bà. Bà Mẩn đứng trơ người, lua lua cây gậy trong không khí, tuyệt không dám nói gì, bà biết chuyện gì đang xảy ra…

Suốt ba ngày đám tang, ông Dìn gần như không nói câu nào. Hàng xóm tới, biết ông đau lắm nên chỉ thắp nhang rồi cùng nhau lặng lẽ lo việc vàng, chả ai dám tới gần ông để mà nói lấy một câu an ủi. Thôi thì, cứ để ông đuổi theo xúc cảm riêng của bản thân ông.

Người duy nhất ở cạnh ông Dìn những ngày này là bà Mẩn. Bân cũng không dám tới gần, dẫu, với Bân, cái ơn của ông Dìn dành cho mẹ con mình, lớn hơn gấp nhiều nhiều lần cái ơn của người đàn ông vì hoàn cảnh đã vội vàng ra đi sau khi cho Bân một hình hài, một cuộc sống. Bân cứ lặng im làm hết những gì có thể làm, như kiểu đây là đám tang của mẹ ruột anh. Anh cũng đội tang, cũng khóc đỏ mắt, cũng lạy tạ khách viếng, cũng lau dọn bàn thờ…

- Thằng Bân khi mô cũng ngoan hết, Mẩn! - Câu đầu tiên ông Dìn nói kể từ sau khi vợ ông mất.

- Phận làm con cái, rứa là bình thường. Anh hai bận tâm làm chi.

- Con!... - Câu nói cụt ngủn chỉ một từ, nửa cay đắng, nửa đớn đau, nhưng lại có phần nào đó rất tự hào.

- Anh không coi nó là con, nhưng nó coi anh là cha, anh biết mờ!

- Mẩn đừng nói rứa, tội anh!

Bà Mẩn lặng đi với cái từ tội ông Dìn vừa nói. Tội! Tội thiệt! Ngày bà bụng mang dạ chửa, khóc đến mờ mắt, khóc đến quỵ ngã nơi cách làng bà đủ xa để không ai dị nghị cho loại đàn bà chưa chồng mà chửa, chỉ duy nhất mình ông Dìn đoái thương. Mặc kệ thiên hạ ra vô. Mặc kệ bà Dìn đau đớn đón nhận… Ông Dìn cứ vậy đưa bà Mẩn và thằng Bân đang chuẩn bị bước vào cuộc sống cay đắng này về nhà mình, sống như những thành viên thực thụ.

Chỉ cho tới khi, bà Dìn qua phòng tìm, khóc như chưa từng được khóc vì một nỗi niềm chính bản thân bà cũng không tin mình phải trải qua. Bà nói trong tiếng nấc nghẹn ngào về nỗi khắt khoải của một người đàn bà không có khả năng làm mẹ. Về nỗi cay đắng khi tưởng chuyện thiên hạ kháo nhau rằng vì bà không thể sinh con nên chồng bà đem vợ bé với con riêng về nghiễm nhiên sống cùng là sự thật. Về sự ray rứt bởi bản thân dẫu đã biết rằng mình nên tin chồng mình nhưng không thể vượt qua sự ích kỷ khi phải chia sẻ chồng mình với một đứa trẻ cũng chẳng máu mủ gì với ông ấy… Bà Mẩn ôm con quỳ lại bà Dìn, lạy sống. Bà Dìn không dám nhận mà cũng không từ chối cái hành động đó, chỉ đứng im, sút sít khóc.

Ông Dìn cũng không dám nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cắt khoảng đất ruộng cho mẹ con bà Mẩn dựng cái chòi sống lặng lẽ với nhau. Thi thoảng ông ghé qua thăm sóc. Bà Mẩn ý nhị biểu ông về, sợ bà Dìn lại khổ. Ông chỉ cười buồn, dúi chút quà bánh cho Bân rồi nói, đó là của chính bà Dìn gửi…

Ngày làm tuần bà Dìn, ông Dìn thủng thẳng tới chỗ Bân đang chuẩn bị cơm cho mẹ, ông biểu Bân ra ngoài. Còn lại ông với bà Mẩn, ông thì thào:

- Mẩn, anh có chuyện ni phải nói với mi!

Bà Mẩn sợ! Sợ như chưa từng bao giờ trong đời bà biết sợ. Sợ rằng cái khát khao nhận được tình cảm từ ông Dìn ngoài tình thương yêu con người dành cho con người khốn khổ còn gì đó khác đi… Sao, chính bà khát khao chừng đó năm, giờ, cũng chính bà lại cảm thấy sợ. Bà lần tìm miếng trầu trong túi đã được têm kỹ càng từ chính con trai bà, lủm một miếng vô họng, nghe đắng chát.

- Chi rứa, anh hai? - Hai từ anh hai tự bà cố tình gọi để nguôi ngoai bớt nỗi khổ của bà Dìn ngày biểu bà Mẩn đem thằng Bân ra ngoài ở.

- Anh muốn nói một chuyện…

- Anh hai cứ nói đi!

- Anh… anh sợ mình không khỏe!...

Bà Mẩn hốt hoảng quay gương mặt còn điểm nét đẹp kiêu sa của gái Huế tìm ông Dìn trong bóng tối đã vĩnh viễn ám vào đời bà.

- Anh hai, anh nói chi rứa?

- Mi nghe anh nói! Lỡ anh có bề gì…

- Anh đừng nói tầm bậy!

- Mẩn! Mi nghe anh nói!

Bà Mẩn ngồi im, xếp re. Biết chắc chắn không phải ông Dìn đang cố thổ lộ tình cảm ông âm thầm dành cho bà bấy lâu như bà mong muốn. Bà lắng cái thở hắt ra của mình, dìu dịu. Ông Dìn tiếp:

- Anh… anh có một đứa con gái!

Bà Mẩn trân người. Không rõ đó là gì. Có lẽ là hốt hoảng, có lẽ là đau điếng, có lẽ là ích kỷ… Không nói được lời nào. Ông Dìn không nhìn phản ứng của bà Mẩn, có lẽ ông đoán được và không muốn phải nhìn thấy sự thất vọng trên gương mặt của người mà ông đã coi như em gái ruột của mình.

- Anh gặp mạ nó trong lần đi hàng vô Nam… Ra vô vài lần, thương nhau mà khôn dám thay đổi. Chắc, tại anh thương chị hai mi nhiều hơn! Anh sai rồi! Phải khôn, Mẩn?

- Rứa bây chừ, hai mạ con hắn mô?

- Anh khôn biết!

- Cái chi? - Bà Mẩn la làng, bực bội - Răng mà anh khôn biết?

- Con nhỏ đủ tháng, anh vô lại nhưng hai mạ con ôm nhau đi rồi. Chả để lại cái chi hết. Anh cũng tìm vài lần nhưng…

Bà Mẩn thở dài… Thương đời một mụ đàn bà giống bà. Cũng yêu một người đàn ông và cũng chịu cảnh một thân một mình với cái thành quả của tình yêu ấy…

Cô gái cúi mặt, khóc! Bà Mẩn thở dài khe khẽ. Quay sang tìm bàn tay của cô gái mà không hiểu tại sao, ngay từ khi nghe cái giọng Nam của nó, bà đã thấy thân thương vô cùng.

- Đừng trách cha bây! Ổng cũng khổ sở lắm! Ổng cũng loay hoay kiếm mạ con bây hoài.

- Con biết, dì! - Vẫn giọng Nam mềm và mượt.

- Mạ bây…

- Mẹ con mất rồi, dì! - Cô gái nói, giọng nghẹn đắng.

- Trời đất! Tau luôn nghĩ, phải biểu thằng Bân đi tìm mạ con bây, cho ông Dìn còn yên tâm mà nhắm mắt.

- Dì… dì…! Dì nói vậy, ba con…

Bà Mẩn thở dài, gục gặc.

- Ờ, chỉ sau khi chị hai Dìn đi mấy tuần là ba mi cũng đi luôn. Trước khi chết, ba mi còn dặn dì, nếu được, hãy tìm mi mà nói xin lỗi giùm ổng…

Cô gái không kiềm chế thêm được nữa, bưng hai bàn tay run bần bật áp chặp vào gương mặt mình, khóc nức nở. Bà Mẩn thốt nhiên lại mỉm cười, bà đặt tay nhẹ nhàng lên vai cô gái lạ, nhịp nhịp.

- Thôi, cho ổng còn được gặp mạ con. Chứ, cứ để ổng loay hoay hoài, cũng tội!...

***

Bân len lén nhìn Diễm rồi vội vã cúi mặt xuống khi Diễm quay sang, giả vờ huýt sáo. Bà Mẩn ngồi chõng tre, trải hơi thở của mình ra, dài sượt, chống chếnh.

- Bân, ra đây mạ hỏi!

Bân dạ vội và bước ra cũng vội, lễ phép xếp tay ngay ngắn trước mặt mẹ, dẫu, bà Mẩn không thể nhìn thấy nữa rồi! Bà Mẩn ngoái vào trong theo quáng tính, như cái thể, bà có thể nhìn thấy Diễm đang ở đâu để mà kìm hãm giọng nói của mình. Bà nói rất khẽ.

- Bây thương con Diễm hử?

- Không!... Không có, mạ!

- Bây tưởng mạ đui, mạ không thấy chi hả?

- Mạ! Không có mà!

Bà Mẩn đang tính nói tiếp, thì tiếng chua chua của mụ Thu vọng từ cổng vô.

- Mụ Mẩn! Mụ Mẩn!

Bà Mẩn không cử động, cứ thế, bà bình thản ngồi im, vẫn dong cái nhìn đen ngòm của mình ra phía trước - nơi con trai bà đang đứng. Bân khe khẽ cúi đầu chào bà Thu khi bà bước thẳng vào trong sân nhà Bân, không đợi ai mời, không đợi ai chào.

- Con quỷ sứ nớ mô rồi? - Bà Thu vẫn chanh chua.

- Mụ Thu! Nhà ni khôn có quỷ sứ!

Bà Thu cười khẩy cái, dóng dóng cái nhìn vô trong gian nhà tối hù bởi cái nắng gắt ngoài này.

- Mụ đui nên mụ không thấy… Mà…

- Dì! Dì nói mạ con kỳ rứa! - Bân tỏ vẻ bất bình nhưng giọng vẫn giữ nhiều lễ phép.

- Bân! - Bà Mẩn nạt - Vô trong phụ con Diễm nấu cơm!

Bân nhìn mẹ, quay sang người đàn bà với gương mặt tô trét phấn son rẻ tiền đang lom lom cái nhìn soi mói vào nhà mình, lặng lẽ đi vô trong. Bà Thu vẫn không chịu bỏ.

- Mà, nó khôn quá! Sáng mắt như tụi tui cũng có thấy mô. Cũng cứ tưởng nó hiền lành lắm!

- Mụ nói ai?

- Mụ Mẩn, mụ không biết hay không chịu biết?

- Biết cái chi?

- Biết là mụ đang nuôi hồ ly?

- Nè, mụ Thu - bà Mẩn khẽ quay người sang chỗ bà Thu đang đứng - Mụ ăn nói cho cẩn thận. Ai hồ ly?

- Con nhỏ ở nhờ nhà mụ chứ ai!

- Người ta khôn làm chi mụ, mắc mớ gì mụ biểu người ta là hồ ly?

- Nó chưa làm, chớ khôn phải khôn làm…

Tiếng chân Diễm từ trong bước thẳng ra, cả quyết. Bân lẽo đẽo đi sau, cố với tay níu Diễm nhưng không thể.

- Dì Thu mới qua! - Diễm thưa, bằng cái giọng Nam mượt của mình.

- Không dám! - Bà Thu chua ngoa.

- Con xin lỗi, nhưng nãy giờ ở trong, con nghe dì nói chuyện với dì Mẩn, hình như là về con…

Bà Thu ú ớ, không ngờ đứa con gái nhỏ xíu kia dám đi thẳng ra đây, hỏi vô câu chuyện bà đang không hề đòng đưa. Diễm cười lạt, tiếp:

- Dì nói con là hồ ly?

Bà Thu nheo mắt nhìn Diễm - cái nhìn đầy thách thức và kinh tởm - gật đầu cái rụp.

- Ờ! Tau nói mi nớ! Răng?

- Con không giựt chồng ai, lý do gì dì kêu con là hồ ly?

- Khôn hử? - Bà Thu thở ra cái khì - Ờ, ở đây thì chưa, nhưng trong Sài Gòn thì rồi.

Diễm thoáng biến sắc. Bân hoang mang trước thái độ trôi qua - đậu lại rất nhanh - trôi đi nơi mặt Diễm. Bân vẫn kịp nhìn thấy. Diễm điềm nhiên.

- Ý của dì là gì?

- Không phải là ý mà sự thật là mi như rứa!

- Như rứa là như răng? - Bân sốt ruột.

- Bân! - Bà Mẩn nạt.

Bân khẽ nhìn mẹ, rồi, bặm môi, Bân bật ra hết những xúc cảm không thể kiềm chế hơn nữa của mình.

- Dì Thu, như rứa là răng?

- Là nó làm gái ở trong Sài Gòn, rù quến chồng người ta, bị đánh ghen. Mạ nó vì không chịu nổi nhục mà chết!

Bà Mẩn trân người. Diễm cứng đờ. Bân sụp đổ. Bà Thu hả hê cười…

- Mẹ, mẹ ráng dậy ăn chút cháo đi, mẹ! - Diễm khó nhọc lên tiếng, cố giấu nỗi sợ hãi của mình.

Người đàn bà già nua, hốc hác cũng cố giấu sự đau đớn, gượng dậy, đỡ tô cháo cho con đỡ lo. Diễm nhìn mẹ, rưng rưng nhưng cố không khóc. Người đàn bà cắn răng, chịu đau, giả vờ húp lia húp lịa cháo.

- Mấy bữa nay, thấy con mệt quá! Làm nhiều quá hả, con?

- Đâu có, mẹ!

- Diễm! Con thương mẹ thì con phải lo cho mình. Đừng có vì mẹ mà làm quần quật vậy…

- Con có làm gì đâu mà quần quật?

- Bệnh của mẹ…

- Mẹ! Mẹ ráng ăn hết đi - Diễm cố gạt ngang câu nói của mẹ - Ăn nóng cho ngon!

- Bệnh của mẹ, không còn cách nữa đâu, con! Đừng cố chi, tốn tiền tốn bạc. Để dành cho mình đi…

Diễm ấm ớ vài câu cho có lệ, lao ra đường. Vừa chạy, Diễm vừa khóc. Cha có vợ khác, tìm mẹ làm gì để mẹ khổ sở suốt cả quãng thanh xuân của mẹ? Để mẹ phải tìm mọi lý do mà nói tốt về cha với Diễm, mong Diễm đừng giận ông? Tới giờ, khi mầm ung thư ăn sạch cơ thể mẹ, ông cũng chẳng đến đút cho mẹ muỗng cháo…

Người đàn ông đứng tuổi đưa bàn tay đeo nhẫn hột bự chảng dọc sóng lưng Diễm, ngọt ngào.

- Thôi mà, tới với anh mà cứ bí xị, anh buồn đó nghen!

- Em xin lỗi! Nhưng, mẹ em yếu quá, em…

- Lại yếu à? - Người đàn ông hỏi, giọng khinh khỉnh vẻ nghi ngờ.

Diễm quay nhìn người đàn ông, cay đắng.

- Anh nghĩ em đem mẹ em ra làm trò à?

- Không! Chỉ là thấy bà yếu hoài nên anh hỏi thôi!

- Cái gì cũng được, trừ chuyện nghĩ em vờ vịt về mẹ mình! - Diễm nhả từng từ.

Người đàn ông lia môi dọc vành tai Diễm, hôn hít rối rít.

- Thôi được rồi, anh tin em! Được chưa?

Diễm ngồi im, lặng đi trước hành động đi kèm với câu nói như bố thí của gã đàn ông nọ. Gã đàn ông khẽ khựng lại, cau mày.

- Em sao vậy? Cứng đờ vậy à?

- Em mệt!

- Ngoan đi, anh thương!

Diễm lặng im, cúi đầu. Gã đàn ông thoáng cau mày, khó chịu, nhưng cái háo hức được lần nữa chiếm hữu cái thân xác mơn mởn, ngon lành của Diễm là lý do đủ để nhanh chóng gạt qua hết mọi thứ. Gã đứng dậy, móc trong bóp ra cộc tiền giấy mới cứng, chìa về phía Diễm.

- Em gửi mẹ, nói anh phụ mẹ thuốc thang.

Diễm dong mắt nhìn người đàn ông, đầy hàm ơn! Diễm mang ơn gã không phải chỉ bởi số tiền lần này, lần trước hay lần trước nữa. Diễm mang ơn gã bởi mỗi lần đưa tiền cho Diễm, gã luôn nói một câu gì đó rất dễ nghe, không khiến Diễm cảm thấy mình rẻ rúng, không khiến Diễm cảm thấy quá có lỗi với mẹ mình khi mà đem cái thân xác đẹp đẽ bà đã ban cho Diễm để kiếm tiền…

Gã đàn ông hả hê nhìn Diễm. Gã đàn ông hả hê đổ lên Diễm. Và, như để đáp trả mọi thứ gã đã dành cho mình, trong khoảnh khắc này, Diễm quên đi mọi thứ! Diễm quên rằng, mẹ Diễm đang hấp hối ở nhà vì căn bệnh ung thư. Diễm quên rằng, Diễm đang tự biến mình thành một con điếm - không hơn không kém. Diễm quên rằng, còn một khao khát nữa, Diễm chưa làm được cho mẹ, đến lúc này… Diễm chỉ còn nhớ, mình phải trả đủ cho gã bằng sự nhiệt tình!

Tiếng chân thình thịch chạy lên cầu thang khách sạn. Không thể ngưng ham muốn đang tột cùng của gã đàn ông nhấp nhô trên người Diễm.

Tiếng nắm khóa vặn cành cạch ngoài hành lang. Không thể ngưng cuộc truy hoan của gã đàn ông cố trút vào Diễm những thứ đơn thuần là con chứ hoàn toàn không phải là người.

Tiếng cánh cửa bị đạp mạnh, bung bật. Gã đàn ông hốt hoảng nhìn ra, hốt hoảng lăn nghiêng xuống, chùi vào phía trong tường, quờ chăn đắp ngang người mình, để trơ lại Diễm với cơ thể đang cong lên bởi những gì vừa đón nhận trước đó chỉ vài giây.

Mụ đàn bà lăm lăm xông vào. Gã phục vụ phòng khách sạn khựng lại trước cơ thể Diễm phơi ra trước mắt mình. Mụ đàn bà chỉ cách Diễm vài bước chân nữa… Diễm vẫn nằm im nhìn. Cái gì đến, ắt phải đến! Khi mụ đàn bà xộc cánh tay đầy căm giận vì ghen của mình về phía Diễm, gã phục vụ phòng khách sạn kịp lao đến, chụp lại. Gã nhìn Diễm, không cần giấu thèm thuồng. Diễm nhìn gã, hàm ơn.

Mụ đàn bà cố vùng ra, nhưng không thể. Mụ tru lên cả một tràng.

- Trời ơi là trời! Khốn nạn! Khốn nạn! Cơm nước sạch sẽ ở nhà không ham! Đi ham đĩ điếm!
Gã đàn ông mới ban nãy hùng hục lao vào Diễm, cố chứng tỏ cái bản lãnh đàn ông tràn trề ở cái tuổi không còn trẻ mỏ, giờ co cúm như con chó nhỏ mắc mưa, cụp mắt, líu tíu mấy từ dụ khị vợ.

Mụ đàn bà bị gã phục vụ phòng lôi ngược ra cửa. Mụ ngoái đầu lại, khạc bãi nước bọt, nhổ toẹt về phía Diễm.

- Tiền thôi, đúng không? Đĩ điếm bọn mày thì chỉ cần có vậy!

Diễm lặng thinh, vẫn trần truồng nằm đó. Mọi thứ trơ cứng trong Diễm, nghe như, máu đông đặc mất rồi!...

Bân bỏ ra ngoài uống rượu, khuya lắc vẫn chưa về. Chưa từng bao giờ, Bân cư xử vậy! Bà Mẩn ngồi hứng sương trên chiếc chõng tre ngoài sân, dỏng tai đợi tiếng chân của con trai bà.

Diễm rón rén bước ra, tay xách giỏ đồ của mình - rặc mùi thành thị. Bà Mẩn thở hắt ra.

- Mi tính đi à?

Diễm khựng lại, ngắt ngứ, không biết trả lời sao. Diễm biết, bỏ đi không lời nào thì tệ quá! Nhưng, biểu nói, Diễm biết nói sao đây? Không lẽ nói, phải, con là điếm, chỉ là một con điếm rẻ tiền, con không xứng đáng với anh Bân, nên, con sẽ đi. Bà Mẩn lặng im đợi phản ứng của Diễm. Biết Diễm khó xử, bà lên tiếng luôn.

- Tau đui mù, nhưng tau thấy hết! Bây có trèo tường giữa đêm đi, tau vẫn thấy được mờ.

- Con… con xin lỗi dì!

- Lỗi phải chi? Mi có lỗi chi mà xin xỏ?

- Con… con… chỉ là…

Bà Mẩn xua tay, ý bảo Diễm không được nói. Bà vỗ vỗ tay xuống chỗ sát mình trên chiếc chõng tre. Diễm, như ngày đầu tiên, ngoan ngoãn ngồi xuống sát cạnh bà.

- Mi có biết, ngày cha mi đem tau về cưu mang, chuyện chi xảy ra?

- Con…

Ông Dìn cúi sát xuống, đỡ bà Mẩn bụng lúp xúp đang rũ rượi vì mệt, vì đói, vì nước mắt, vì đau đớn. Bà Mẩn ngóc mặt nhìn ông - bằng cái nhìn bắt đầu mờ dần và tắt lịm sau đó, khi thằng Bân tròn tuổi - không nói năng được gì. Hàm bà cứng đờ. Trái tim bà cứng đờ. Những nỗi đau dồn dập từ cha, từ mẹ, từ chồng sắp cưới cứ đổ ập lên đời bà khiến bà chỉ mong nó đông cứng lại một lần. Đông cứng những cái nhìn cay nghiệt người làng dành cho bà…

Bà Dìn mắt sưng húp bưng tô cháo nghi ngút khói bước vô gian phòng tôi tối bà Mẩn đang nằm. Bà Mẩn nhổm thẳng dậy, cúi rạp trên giường. Bà Dìn đi thẳng tới, lấy một tay đỡ bà Mẩn.

- Cô làm cái chi rứa? Làm rứa, đứa nhỏ mệt bây chừ…

Bà Mẩn trốn rịt trong căn phòng vợ chồng ông Dìn dành cho bà, bụng to hàng giờ, bà có thể cảm nhận được sự lớn lên của đứa con chưa biết là trai hay gái trong mình. Bà Dìn lại như mọi bữa, bưng cơm vô tận giường.

- Chị! Chị đừng làm rứa, em mang tội!

- Cô sợ mang tội với ai?

Bà Mẩn cứng hàm trước câu bà Dìn hỏi không hề ác ý. Bà Dìn để mâm cơm trên chiếc ghế đẩu kê sát giường, nhỏ nhẹ.

- Cô ra ngoài đi. Cho đứa nhỏ còn được hít thở.

Bà Mẩn nghe lời bà Dìn. Bà Mẩn ra ngoài, vác cái bụng bầu của mình đi lang thang giữa cái nắng rát của sứ sở tưởng không bao giờ có mùa mưa này.

Những cái nhìn đầy ác ý - còn ác ý hơn cả những cái nhìn bà đã tưởng tượng của người làng bà dành cho bà khi bà không chồng mà chửa. Những câu nói cạnh khóe đầy đau đớn - đau đớn hơn cả những câu nói bà đã tưởng tượng của người làng bà dành cho bà khi mẹ bà giết cha bà… Bà vẫn ung nhiên đi thẳng. Có bàn tay nào đó chộp vào bà.

- Hồ ly tinh! Mi là con hồ ly tinh!

Bà Mẩn giằng mạnh ra, cố bước vội. Nhưng, bàn tay của con người hoàn toàn xa lạ ấy không buông tha.

- Con Dìn là đứa tốt, nó khôn làm chi mi, mắc chi mi giựt chồng nó? Hử?

Bà Mẩn vẫn yếu ớt vùng vẫy. Vẫn chỉ là tuyệt vọng với sức mạnh của sự căm ghét vô lý đổ lên bà - như những ngày xưa cha bà vô lý đổ thù hằn lên mẹ bà vậy.

- Đĩ điếm rẻ tiền!

Không chịu thêm nỗi nữa. Bà Mẩn giằng thật mạnh, đổ nhào. Bà gào lên từ phía dưới, nơi bà và con bà đang thấp bé như con chó mẹ phủ phục cố che con.

- Phải! Tôi là điếm đó! Thì răng?

Diễm sững sờ trước câu bà Mẩn kể. Hoàn toàn sững sờ!

Không phải Diễm bất ngờ trước lối hành xử của bà Mẩn trong câu chuyện bà kể. Diễm bất ngờ, bởi, chính Diễm cũng từng nói câu ấy!

Gã phục vụ phòng hân hoan trèo lên giường, trèo lên người Diễm, nhận lời cảm ơn từ cô gái đã một lần vì vô tình phơi cơ thể ra trước mắt hắn. Hắn rên rĩ như một đứa con gái không thể kiểm soát được nỗi khổ sở của lần đầu tiên thất tình. Mồ hôi của hắn rịt mùi ham muốn tanh tưởi rỏ từng giọt lẹp nhẹp trên cơ thể Diễm trần truồng.

- Anh sẽ cho tôi ít tiền chứ?

Gã phục vụ phòng khựng lại, teo quắp. Gã cụt hứng thật sự. Bực bội vì cuộc làm tình bị ngắt ngang bởi sự trả giá vội vã của cô gái còn đang nằm dưới mình, gã lăn qua, để thân thể trần truồng hướng lên trần nhà, thở dồn dập.

- Tôi tưởng cô…

- Tôi cần tiền!

- Ai chả cần tiền, nhỉ? - Gã nói, cay nghiệt.

- Phải! Tôi cũng là con người, nên, tôi cũng cần tiền!

Gã cười khẩy, dòm dòm cặp mắt không lia được xuống tới chân giường, dùng chân mình quắp cái quần ống trong ống ngoài - hệ quả của việc cởi ra vội vã - kéo lên gần mình. Gã thò tay vào túi quần, móc ra xấp tiền nhàu nhỉ, thảy lên ngực Diễm căng tròn đang thở kiểu lạnh tanh.

- Tôi đã lầm về cô, cô gái ạ! - Gã phục vụ phòng ra vẻ của người từng trải.

- Lầm gì? - Diễm hỏi, theo thói lịch sự tối thiểu của người đang nghe gã nói.

- Tôi tưởng cô khác những cô gái khác hay vào đây. Hóa ra, cô cũng như họ, cũng chỉ là một con điếm mà thôi!

Diễm ngồi dậy, kéo tóc sang một bên, cười lạt.

- Phải! Tôi là điếm đấy! Thì sao?

Có tiếng chó sủa inh ỏi đầu ngõ. Diễm hốt hoảng chụp vô giỏ đồ, nói không kiểm soát.

- Anh Bân về! Dì ơi! Để con đi!

- Thằng Bân về thì răng?

Diễm cứng hàm với câu hỏi không hề ác ý của bà Mẩn. Bà Mẩn không cố đưa tay giữ Diễm nữa rồi, bà thản nhiên hỏi tiếp.

- Mi có biết, trước khi đi, chị hai Dìn nói chi với cha bây?

Diễm ơ hờ quay lại nhìn bà Mẩn, nước mắt lại trôi ra mỗi khi nhắc về cha mình - về người đàn ông suốt cả đời mẹ thương nhớ và kể tốt cho Diễm nghe, cũng chính là người mà Diễm đã không kịp tìm về cho mẹ trước lúc mẹ đi.

Bà Mẩn lần vào túi, lôi ra tép trầu têm gọn gàng mà Bân vẫn hàng ngày têm sẵn cho bà, chậm chậm đưa vôi miệng, bọp bẹp nhai…

- Ba mi nói, trước khi chết, chị hai Dìn nói một câu khiến cha mi cứ ám ảnh hoài.

Diễm thả giỏ đồ xuống, ngồi trở lại chỗ ban nãy đã ngồi, ngóng ra đầu ngõ. Chó đã thôi không còn sủa nữa…

- Chị hai Dìn kéo cha mi lại gần, nói, nếu thương chị, thì cha mi hãy đi tìm cho bằng ra mạ con mi. Chị mong mi sẽ về thắp chị cây nhang, gọi chị một tiếng mạ để chị biết là mình còn có con, có cái…

Diễm nghe điếng cả người. Thời gian ngưng bặt. Mọi tức tưởi của nỗi cô độc từ ngày mẹ bỏ Diễm mà đi vỡ vụn… Diễm òa khóc. Bà Mẩn đưa tay đặt khẽ khàng lên vai Diễm, nhịp nhẹ nhàng.

- Chuyện của mi, dì biết!

- Dì biết? - Diễm ngẩng lên, bất ngờ.

Bà Mẩn gật mạnh, khẳng định. Rồi, bà cười buồn, nói như hát bằng cái giọng khê đặc của mình, ám mùi trầu, mùi cau, mùi vôi…

- Nhắc làm chi cái chuyện mi cũng không thể mần khác đi? Nhắc làm chi cái chuyện mà mạ mi biết sẽ buồn?

Diễm rùng mình. Chết lặng!… Bà Mẩn hít thở nhè nhẹ, cười miên mang.

- Cái chi qua rồi, để nó qua đi, con!

- Nhưng dì ơi! - Diễm ngào nghẹn - Với người ta, con chỉ là một con điếm!

Bà Mẩn khựng lại trước từ cuối cùng Diễm nói. Quá khứ trôi qua cái nhìn bị biến thành tối đen bởi đau đớn trút vào bà thuở nọ. Những xúc cảm chua cay trôi qua ngay vị giác của đời bà - thứ bà nếm bằng cả trái tim.

Cái đồng hồ treo tường cũ sì điểm mười hai giờ đêm. Chó lại sủa om sòm ngoài đầu ngõ. Là Bân. Là Bân. Diễm nhoài người về phía giỏ đồ, chụp mạnh, lao đi. Không! Diễm không thể đối diện với Bân. Diễm không dám! Diễm không dám nhìn người đàn ông Diễm đã vội vàng yêu chỉ trong khoảng sẻ chia quá ngắn. Diễm không dám để Bân nhìn thấy lại Diễm với cái quá khứ nhàu nhĩ, nhơ nhớp này. Diễm phải đi…

Bà Mẩn ngồi bất động, thở dài bất lực. Diễm lao nhanh ra phía cổng…

Bên hiên căn nhà gỗ, sát nơi liếp tường bạc màu thời gian, Bân bước vội ra, nắm chặt tay Diễm:

- Diễm! Ở lại với anh, với mạ đi em!...

END.

- - - - - - - - -
Xem thêm:



- - - - - - - - -
www.cuoihoivietnam.com
Tác giả: Trương Thanh Thuỳ viết cho Jade
Nguồn: sưu tầm
- - - - - - - - -

bài liên quan

15/08/19

Tôi Đã Khóc Khi Thấy Vợ Tags Mình Vào Bài Viết Này

Anh có thể đặt điện thoại xuống và ôm em 1 chút được ko? Ở cạnh anh, anh có ôm em đâu, anh toàn ôm điện thoại thôi.

08/02/18

Những Điều Kiêng Kỵ Cần Lưu Ý Trong Ngày Tết

Người Việt quan niệm, những ngày đầu năm mới nếu gặp nhiều điều tốt thì sẽ may mắn cả năm và ngược lại. Xuất phát từ quan niệm đó nên từ xưa trong dân gian có rất nhiều kiêng kỵ trong năm mới. Dưới đây là 30 điều kiêng kỵ trong ngày tết bạn nên biết và tránh nhé!

08/02/18

Gợi Ý Bài Khấn Cúng Tất Niên 30 Âm Lịch

Cúng tất niên cuối năm tại gia được tiến hành vào chiều 30 Tết. Trong ngày 30 Tết, nhà nhà đều dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị đón một năm mới sắp tới.Đầu tiên phải lau chùi, trang hoàng bàn thờ Phật, bàn thờ Gia tiên với mân ngũ quả, hương, hoa tươi, đèn nến đầy đủ. Sau đó trang hoàng nhà cửa với hoa mai, cành đào, chậu quất, tranh ảnh v.v.

18/01/18

Năm Mậu Tuất Những Con Giáp Này Lúc Nào Cũng Có Ví Tiền Rủng Rẻng , Cuộc Sống Thịnh Vượng

Năm Mậu Tuất được coi là thời điểm những con giáp này có ví tiền rủng rẻng, cuộc sống thịnh vượng.

17/01/18

Năm 2018, 3 Con Giáp Này Muốn Gì Được Đó, Quý Nhân Giúp Đỡ Cuộc Sống Viên Mãn

Có thể nói năm 2018 sẽ là năm tốt lành đối với 3 con giáp dưới đây, họ là những con giáp đã từng trải qua nhiều giai đoạn khó khăn và giờ đây đúng là lúc mọi thứ sẽ bước sang trang mới, đặc biệt nhất trong năm nay, 3 con giáp này sẽ gặp được nhiều quý nhân, đem đến cho họ nhiều may mắn, giúp họ làm được điều mình mong muốn. Cùng xem đó là con giáp nào nhé!

18/11/17

Bao Lâu Rồi Anh Không Hôn Vợ Nhỉ ?

Chị lặng lẽ kéo rèm tắt đèn cho con đi ngủ. Hôm nay, như bao hôm khác chị lại nằm phía trong, cu con nằm giữa và phía ngoài là chồng chị. Anh là thế, đi làm về cứ đặt lưng là nằm ngủ khì khì, anh chẳng quan tâm mà cũng chẳng hỏi vợ “em đang nghĩ gì”, “em đang làm gì”,…Đôi khi chị thấy anh dường như đang trở thành một con người hoàn toàn khác vậy.

close popup

THÀNH CÔNG

Cảm ơn bạn đã đăng ký nhận tin tại Cưới hỏi Việt Nam

close popup

THÀNH CÔNG

Cảm ơn bạn đã đăng ký nhận tin tại Cưới hỏi Việt Nam

close popup

Yêu Cầu Báo Giá

close popup

Xác Nhận Yêu Cầu Báo Giá

Yêu cầu báo giá của bạn đã được gửi thành công đến

Chân thành cảm ơn bạn đã sử dụng dịch vụ của Cưới Hỏi Việt Nam. Thông tin yêu cầu của bạn sẽ được liên hệ tư vấn riêng cho bạn trong thời gian sớm nhất.