Mẹ Là Mẹ
Các con của con thỉnh thoảng hỏi \'bà ngoại là mẹ của mẹ ạ?\'. Ừ, thế là từ khi các con của con ra đời, con cũng làm mẹ và mẹ thì có thêm chức \'bà\' nhưng mẹ vẫn là mẹ của con. Con và mẹ là hai người mẹ...
Mẹ khác con vì tuổi trẻ của mẹ không giống con. Mẹ khác con vì dù mẹ là một người nông dân chính hiệu, mẹ vẫn có thể ăn mặc "mô đen", đẹp đẽ, vẫn có thể giữ được tính tốt bụng, vui tươi cho đến tận bây giờ. Còn con, bạn bè vẫn gọi là "nhà quê" và con không phải lúc nào cũng giữ được trong mình ngọn lửa yêu thương, vị tha nhiều như mẹ...
Mẹ Là Mẹ | ảnh: minh hoạ Mẹ khác con là mẹ chả lúc nào thấy chán đời hay "tự kỷ". Mẹ béo và lúc nào cũng động viên con phải ăn thêm... cho béo. Bố thì cứ càu nhàu "không được béo thêm nữa, phải gầy bớt đi, không lại giống mẹ mày đấy". Thế là bố bị lườm, bị nguýt... nhưng là vì bố lo con bị tiểu đường giống mẹ chứ con nghĩ bố không có ý chê bôi gì đâu.
Mẹ khác con vì con thấy mẹ ít kêu ca hay phàn nàn cho những ngày thiếu vắng bố, những đêm mưa hai mẹ con nằm trong một căn nhà tranh bé tẹo. Gió tốc, thổi bần bật tấm ni-lông buộc một nửa mái nhà... Nước mưa rớt tong tong ướt hai mẹ con mình. Sáng dậy thấy bưởi rụng đầy vườn, lá chuối tơi tả thế mà mẹ vẫn chẳng lo lắng gì với cái bếp bị đổ ụp. Nếu là con bây giờ, con sẽ khóc tức tưởi cho những ngày thiếu bờ vai của bố, con sẽ tủi thân khi nhìn căn nhà gạch của hàng xóm xung quanh và cái nhà gạch to của ông bà nội. Con tự nhận con kém cỏi hơn mẹ...
Các em con sẽ không bao giờ biết mẹ con mình đã trải qua những ngày như thế. Con lớn một chút với những cái Tết vắng bố ở nhà, mẹ không dám thịt gà, toàn đi nhờ người thịt hộ. Con đã quyết tâm phải biết thịt gà từ khi 10 tuổi, con biết thay bóng điện, biết đóng đinh, biết tự đốt pháo trong đêm giao thừa, biết dạy các em phải làm thế nào khi bố vắng nhà, biết ôm em thật chặt cho những đêm nó mộng du khóc lóc... là vì con muốn đỡ cho mẹ một phần yếu đuối đàn bà. Bây giờ, con tự hào vì con vẫn có thể là chỗ dựa cho mẹ. Một chỗ dựa vững chắc mẹ nhỉ, con sẽ cố gắng hơn...
Trong ba đứa con, con là đứa ở với mẹ lâu nhất. Con vẫn nhớ ngày xưa, mỗi lần mẹ đi sinh hoạt sự kiện gì đó của Hợp tác xã, mẹ rất hay nói chuyện với đàn ông. Mẹ cười và quý các chú, các anh như những người bạn và thời ấy con ghét cay đắng việc đó của mẹ. Nhưng bây giờ, bên con cũng có biết bao nhiêu các em, các anh, các bạn trai tốt bụng và đã là bạn thì không phân biệt giới tính, tuổi tác mẹ nhỉ? Giờ con mới hiểu cho mẹ vì chơi với những người đàn ông dễ chịu hơn đàn bà nhiều.
Con vẫn nhớ những buổi tối mẹ đứng chờ con ở cổng nhà. Minh đưa con về đến cổng, thấy mẹ "mặt sưng lên" đứng trong bóng tối và mẹ lao vào con gầm gừ vì cái tội đi chơi đến... 10h30 đêm mới về. Minh béo sợ hết hồn, dắt xe máy chạy mất dạng...
Con lớn rồi, con có chồng, con trở thành mẹ... con lại bỗng thấy nhiều lúc mẹ xa xôi quá với con. Giờ mẹ hay tủi thân hơn. Tuy là vẫn hồn nhiên và lạc quan với bệnh tật nhưng có phải khi con thấy mẹ bắt đầu "trẻ con" lại nghĩa là thời gian con ở bên mẹ không nhiều mênh mông như khi con còn bé phải không mẹ?
Bây giờ, mẹ gần 60 tuổi nhưng mẹ vẫn "hồn nhiên như... cô tiên", là con hay trêu mẹ thế. Mẹ hồn nhiên là "cô tiên" của chúng con và bố là "cô tiên" tốt bụng của mẹ. Con mong mẹ cứ mãi khỏe, mãi hồn nhiên và vui vẻ thế nhé! Ở cái nơi xa lắc lơ này, cái nơi mà mẹ không muốn con "tung cánh" bay đến, con vẫn cứ băn khoăn về mẹ, nhớ mẹ đến nao lòng.
À, ngẫm ra con thích là mẹ. Con thích sự vô tư bình yên của mẹ nhưng không phải là con luôn day dứt như bây giờ với cuộc đời, với cuộc sống khó khăn xung quanh.
- - - - - - - - -
Xem thêm:
- - - - - - - - -
www.cuoihoivietnam.com
Chia sẻ bởi: Tôm Tép
Nguồn: Ngôi Sao
- - - - - - - - -