Em sẽ không bao giờ quên những gì đã xảy ra. Em thề với lòng mình rằng, mai này mẹ chồng về già, em sẽ không thèm quan tâm đến bà.
Trước đây, em vốn là một phụ nữ rất thẳng thắn và vô tư. Nhà em dù có điều kiện nhưng em tự lập từ khi mới bước chân vào đại học.
Lý do bởi em là cô gái có hình thức trung bình khá nhưng cũng rất năng động. Và đặc biệt, em cư xử hòa nhã và biết trước biết sau.
Thế nhưng khi về làm dâu nhà chồng, dù em có cố gắng đối xử với bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ, dù em có đối xử với nhà chồng tốt đến đâu thì mẹ chồng dường như vẫn không yêu quý em. Tuy nhiên, bà cũng chẳng ghét em ra mặt. Đặc biệt, bà không bao giờ thể hiện cho người ngoài biết và vẫn nói tốt cho con dâu nhiều lắm. Vì thế, ai ai bên ngoài nhìn vào cũng khen em có mẹ chồng tốt. Nhưng thực sự em có miếng mà không có tiếng.
Từ ngày về làm dâu nhà chồng, mẹ chồng nhiều lần ngấm ngầm đối xử với em chẳng khác gì người dưng. Em chịu đựng hết song thật sự những gì bà đối xử với em lúc em đang ở cữ thì không bao giờ em quên được.
Khi ở cữ, em muốn xin về ngoại thì nhất định mẹ chồng không cho. Bà bảo, ít nhất phải ở cữ nhà chồng 1 tháng cho thiên hạ người ta nhìn vào không cười vào mặt bà. Bà sợ mang tiếng: “Cháu bà nội, tội bà ngoại”!. Do đó, dù rất muốn về quê ngoại song em lại không dám tự ý bước đi khi mẹ chồng đã nói thế.
Những tháng ở cữ nhà chồng vì đúng dịp Tết xong nên bánh chưng còn nhiều. Thế là ngày nào cũng 3 bữa mẹ chồng cho em ăn bánh chưng rán. Nhiều hôm được thay đổi ăn cơm thì bà toàn cho em ăn cơm nguội, cơm thiu mặc dù lúc ấy đang là mùa đông. Ban ngày chồng em đi làm thì bà cho em ăn thế. Thế nhưng khi tối chồng em về nhà, bà vẫn cho cả nhà ăn uống chu toàn.
Nhiều lúc đói bụng và tủi thân quá, em phải nhờ hàng xóm đi chợ tiện thì mua giúp em cái này cái nọ để ăn. Có những lúc, em phải nhờ một cô hàng xóm hay đi siêu thị, mua thêm bánh mì, bánh ngọt để mang về phòng khi bị cho ăn như tra tấn.
Khi bà biết được em nhờ người mua đồ, bà chẳng những nghĩ hay tự trách cứ bản thân. Ngược lại, bà mắng em xơi xơi rằng: “Gái đẻ có đi đâu đâu mà ăn uống lắm thế? Đúng là cái miệng hay quà vặt. Ăn linh tinh thế làm sao có sữa cho con”.
Chẳng lẽ khi nghe mẹ chồng nói vậy, em lại hét vào mặt và chửi thẳng mẹ chồng. Thực sự em muốn thế lắm, nhưng lại phải cố kìm nén lại bản thân.
Cho đến giờ, con em được 2 tuổi bà cũng không trông giúp dù cho bà đi chơi suốt cả ngày. Em vẫn đang làm dâu mẹ chồng nhưng em chỉ làm đúng phận sự. Em vẫn nấu cơm cả nhà, giặt đồ 2 vợ chồng, chăm con và đưa 4 triệu tiền ăn đều đặn.
Nhưng em sẽ không bao giờ quên những gì đã xảy ra. Em thề với lòng mình rằng, mai này mẹ chồng về già, em sẽ không thèm quan tâm đến bà. Ngẫm mà cay quá các mẹ ẹ. Em mà sau này có con rể, chắc phải quý con rể để con mình, cháu mình đỡ khổ. Còn con dâu thì cũng phải tốt với nó hơn con gái. Vì nếu không như thế, tuổi già dựa vào ai? Con trai ít người biết quan tâm đến bố mẹ lắm, mà nếu có quan tâm cũng không thể bằng đàn bà con gái được. Mẹ chồng gì mà tác quái như mẹ chồng em chắc mãi sau này em cũng không thương được.
- - - - - - - -
Xem thêm:
- - - - - - - - -
www.cuoihoivietnam.com
Heo May lạnh
- Nguồn: phunutoday
- - - - - - - -