Lỡ Một Cuộc Tình

14/01/13

Một tình yêu đẹp là một tình yêu không chỉ có màu hồng, mà tình yêu đó phải vượt qua những khó khăn cách trở, phải có phong ba bão táp thì mới được gọi là một tình yêu thật sự...

Lỡ một cuộc tình...

lo mot cuoc tinh, truyen ngan tinh yeu, truyen tinh cam, anh cuoi, nha hang tiec cuoi, anh cuoi dep, truyen ngan hay, truyen ngan tinh yeu lang man, cuoi hoi viet nam, tap chi cuoi hoi
Lỡ Một Cuộc Tình
"Dây tơ hồng một sợi dây nhỏ bé mỏng manh vô cùng, nhưng nó lại được ông tơ bà nguyệt dùng để se duyên gắn kết yêu thương cho một đôi nam nữa, tình yêu của họ có thơ mộng vững bền hay bi thương tan vỡ đều do sợi dây này quyết định...

Một tình yêu đẹp là một tình yêu không chỉ có màu hồng, mà tình yêu đó phải vượt qua những khó khăn cách trở, phải có phong ba bão táp thì mới được gọi là một tình yêu thật sự..."


Bên ngoài trời lạnh giá mưa giăng giăng khắp nơi , gió thổi mạnh thỉnh thoảng lại rít lên từng cơn giận dữ, trên đường vài khách bộ hành vội vã...

Trong quán bar dưới ánh đèn màu cùng tiếng nhạc xập xình, tại một bàn sát góc tường Duy Nghĩa nâng ly rượu lên miệng uống cạn, đặt chiếc ly xuống bàn đưa tay với lấy chiếc bật lửa châm cho mình điếu thuốc lá, hít một hơi thật sâu để tận hưởng cảm giác khoan khoái do hai thứ kích thích này mang lại. Anh muốn lạc vào cõi đê mê hư ảo, muốn lạc vào chốn tiên cảnh bồng lai , muốn lạc vào một nơi bình yên nào đó... Anh muốn quên đi bao ưu phiền của cuộc sống, quên đi những cay đắng trong cuộc đời, quên đi những lời nói ngọt ngào dối trá....anh muốn quên tất cả... Muốn sởi ấm cho chính mình, cho con tim mình thôi không lạnh....

Nhưng sao anh vẫn thấy tỉnh táo quá, vẫn thấy lòng mình se lại lạnh hơn cả những cơn gió ngoài kia... đâu đó lẫn trong tiếng nhạc ồn ào anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

- Sao anh hút thuốc lá vậy? Nó không tốt cho sức khỏe đâu... Anh lại còn uống rượu nữa, uống ít thôi kẻo say đó....

Anh cảm thấy tai mình bùng nhùng khi nghe những lời nói đó, lấy hai tay vỗ vỗ vào tai anh cố gắng lắng nghe cho thật kĩ, nhưng giọng nói đó đã không còn vang vọng chỉ còn lại tiếng nhạc của quán bar. Anh như người vừa thoát khỏi cơn mê đưa mắt dáo dác tìm chủ nhân của giọng nói đó, ánh mắt kiếm tìm được phóng đi khắp nơi nhưng anh lại không thể tìm thấy, anh chợt nhận ra mình đang nhớ tới người đó. Anh nhớ tới người mình yêu thương, nhớ tới người đã cho anh bao ngọt ngào trong tình yêu để rồi người bỏ mặc anh, dối lừa tình cảm của anh và cho anh bao cay đắng trái ngang, khi người quay lưng bước theo một người khác. Mà người đó lại chính là người bạn thân của cả hai, đôi mắt lờ đờ nhìn theo làn khói thuốc anh cười nhạt tự chế giễu chính mình, lắc mạnh đầu cố xua đi những ý nghĩ đó.

Anh không muốn nghĩ tới nó nữa anh đứng bật dậy, anh muốn vui chơi cho thỏa thích để không thấy lòng còn cô đơn, anh bước ra sàn nhảy và gọi một cô gái nhảy với mình, cả hai cùng hòa mình vào điệu nhạc sôi động với đám đông. Tiếng cười nói, tiếng hò hét inh ỏi anh nhảy không cần biết tới ngày mai, nhảy điên cuồng bất loạn.... nhảy để mua vui để trả thù một ai đó....

Chợt có một bàn tay nắm lấy tay anh kéo anh ra khỏi đám đông điên loạn, anh nhận ra người đó chính là kẻ thù \'\'không đội trời chung\'\' của mình, anh giật mạnh tay lại trợn mắt lên nhìn kẻ đã làm cho anh mất hứng:

- Mày làm cái gì vậy bỏ tao ra, mày làm tao cụt hứng rồi đó.

- Người cần hỏi câu đó là tao mới đúng, mày đang làm cái trò gì vậy?

- Tao làm gì cũng phải báo cáo với mày chắc, cút đi.

Anh nổi nóng khi không lại gặp hắn ta, người đã cướp cô ấy ra khỏi vòng tay anh ra khỏi cuộc sống của anh, anh quay lưng định bước đi về phía sàn nhảy để tiếp tục cuộc vui. Nhưng người thanh niên đó đã kéo anh lại:

- Mày thôi đi hãy trở về nhà đi, mới chưa đầy một tháng mà mày đã trở lên tồi tệ như thế này sao?

Anh bực mình thật sự khi nghe Nhật Quang nói như vậy...

Bụp...

Anh giáng cho Quang một cú đấm thật mạnh, bị đánh bất ngờ Quang không kịp phản ứng lên đã ngã nhào xuống đất kéo theo cả chiếc bàn:

- Mày không đủ tư cách để dạy đời tao, bây giờ chắc mày đang hạnh phúc lắm đối với mày chỉ mới một tháng nhưng với tao là cả một năm, là cả một cuộc đời....

Nghĩa hét lên từng chữ trong đau khổ, mọi người tạm dừng cuộc vui mà xúm quanh hai người con trai đó, Quang đứng dậy khẽ quệt vệt máu ở khóe miệng:

- Mày cứ đánh tao nếu mày thích, nhưng bây giờ thì mày hãy rời khỏi chỗ này với tao.

- Mày có quyền gì mà bắt tao phải làm theo lời nói của mày, mày về mà đưa người yêu của mày đi uống cafe đi, mày ở đây chỉ làm tao thêm ngứa mắt, về mà ôm ấp lấy tình yêu của mày cái tình yêu mà mày đã cướp được từ tay thằng bạn thân này. Hãy về với người con gái bội bạc đó đi...

Bốp...

Quang đáp trả Nghĩa một cú trời giáng, mắt Quang long lên sòng sọc ánh nhìn đầy căm phẫn:

- Mày câm miệng lại đi, mày biết gì mà nói, mày chẳng hiểu gì cả mày có thể xúc phạm tao nhưng mày không được xúc phạm cô ấy.

- Sao đau lòng à, vậy thì biến đi thằng khốn.

Nghĩa tặng lại cho Quang một quả đấm sau khi đứng dậy, cả hai lời qua tiếng lại không ai chịu thua ai và một trận đánh lộn diễn ra ngay trong quán bar, tất cả mọi người đứng nhìn đầy thích thú họ không có ý định ngăn cản hai người, họ xem đó là một chuyện bình thường mà trong quán hay gặp phải.. Kéo lại cà vạt chỉnh sửa lại chiếc áo, Quang quay lưng bước đi với một câu nói để lại phía sau:

- Tao không nói với mày nữa, rồi sau này mày sẽ hiểu tất cả.

Còn lại Nghĩa dưới đất với đống đổ lát phải bồi thường cho quán, sau khi thu xếp ổn thỏa việc ở quán bar Nghĩa trở về nhà với men say trong người. Buông mình xuống giường Nghĩa thấy chếch choáng do uống quá chén, nhìn lên khoảng không của trần nhà bất chợt những hình ảnh xưa kia ùa về như thước phim quay chậm, nó như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Duy Nghĩa, Nhật Quang và Thùy Dương chơi với nhau từ nhỏ, hai người lớn hơn cô hai tuổi lên họ coi cô như em gái, tuổi thơ của họ thật đẹp, thật thơ mộng rất đáng để ghi nhớ... Họ lớn lên cùng nhau luôn giúp đỡ nhau mọi việc lớn nhỏ, để rồi thứ tình cảm anh em đó đã nhen nhúm và chuyển hóa thành một thứ tình cảm khác, Duy Nghĩa nhận ra mình đã thay đổi anh không còn coi Dương là một cô em gái bé nhỏ nữa. Thay vào đó là một thứ tình cảm phức tạp, anh dành nhiều thời gian ở bên cô hơn, quan tâm cô nhiều hơn, hay nhắn tin và gọi điện hỏi thăm cô... Dường như nhận thấy sự thay đổi từ phía anh cô cũng đã thay đổi, cô vô tư đón nhận những thứ từ anh và cô bắt đầu thấy nhớ nhung anh nhiều hơn...

Dần dần thứ tình cảm đó đã đơm hoa kết trái anh và cô bắt đầu hẹn hò bắt đầu giai đoạn của tình yêu... Một tình yêu đẹp một tình yêu toàn màu hồng, nó sẽ chắp cánh bay xa và sẽ có nhiều điều bất ngờ nếu như hai người không gặp nhau ngày hôm ấy..."

Anh ngỡ ngàng và chết lặng khi thấy cô đang tay trong tay cười nói vui vẻ với Quang, anh bạn thân này cũng nồng nhiệt đáp trả cô bằng một cái hôn lên má, như không tin vào mắt mình anh nhắm mắt lại và mở ra nhưng một sự thật phũ phàng đang xảy ra trước mặt, họ cũng đã nhìn thấy anh. Anh bước đến nhìn chằm chằm vào hai người ánh mắt nghi ngờ đầy phẫn nộ:

- Chuyện này là thế nào hả Dương?

Anh muốn nghe cô giải thích và anh càng muốn cô phủ nhận điều đó để anh an lòng, anh sốt ruột đợi câu trả lời từ phía cô nhưng cô lại tỉnh bơ xem đó là truyện bình thường, cô nhún vai:

- Có gì đâu như anh đã thấy tất cả...

- Em nói cái gì vậy?

- Lẽ ra em không định nói cho anh biết nhưng bây giờ nhân tiện gặp anh ở đây em sẽ nói luôn, chúng mình chia tay đi.

- Thế này là sao hả? Chia tay?

- Đúng ta chia tay đi vì em không yêu anh, người em yêu là anh Quang chúng em cãi nhau lên em mới nghĩ đến anh, em đã ngộ nhận mình yêu anh để trả thù anh ấy, nhưng tới khi anh ấy xin lỗi em em mới nhận ra em vẫn còn yêu anh ấy như thủa nào. Em yêu anh ấy lâu lắm rồi nhưng không nói cho anh biết, em chỉ coi anh là người anh trai thôi anh Nghĩa ạ, em xin lỗi anh em biết khi nói ra chuyện này thì tình cảm của ba chúng ta sẽ sứt mẻ, nhưng em không thể hi sinh anh ấy để đổi lấy tình bạn của chúng ta. Anh hãy thông cảm cho em vì đã lừa dối anh, em tin anh sẽ tìm được cho mình một người con gái khác tốt hơn em.

- Em nói hay lắm tha thứ, xin lỗi tìm cho mình một người con gái khác... em tưởng rằng việc đó dễ lắm hay sao?

Anh rít lên từng chữ trong u uất đau khổ, tia nhìn nảy nửa hướng về Quang:

- Mày giải thích với tao thế nào đây?

- Tao xin lỗi vì đã không nói cho mày biết, thực tình là tao và cô ấy yêu nhau lâu rồi...

- Lại xin lỗi tao không cần lời xin lỗi đó mày hiểu chưa. Coi như tao đã nhìn lầm người, tao không có người bạn như mày.

Quay sang Dương ánh mắt anh lạnh lùng đến đáng sợ:

- Em thật là tàn nhẫn em giẫm đạp lên tình cảm của anh dành cho em, em vui vẻ lắm phải không? Em là như vậy sao có đáng là người anh yêu không?

Anh bước đi với nỗi đau vô tận....



Anh không tin những gì mình nhìn thấy nhưng không tin không có nghĩa nó không phải sự thật, anh phân tích tất cả mọi vấn đề từ trước tới giờ anh thấy nó không hợp lý cho lắm, anh gọi điện nhắn tin cho cô nhưng cô lại hoàn toàn im lặng. Anh đến nhà tìm nhưng cô nhất định không gặp anh, anh thật sự thất vọng vô cùng anh chỉ muốn nghe cô giải thích cho rõ, vì sao cô chia tay với anh nhưng chơi với nhau từ nhỏ lên anh hiểu rõ tính cách của cô, một khi cô đã không muốn làm chuyện gì thì không ai có thể bắt ép cô làm được, ngay cả anh và Quang cô làm như vậy chứng tỏ cô muốn dứt khoát với anh nhưng anh lại không cam tâm, anh không muốn chia tay khi không biết rõ lý do chính là gì. Cuối cùng anh đành đánh kiều một phen anh dùng số điện thoại khác để gọi cho cô, anh biết chỉ cần nghe tiếng anh là cô sẽ cúp máy ngay tức khắc, không để cô lên tiếng anh đã nói luôn:

- Anh muốn em giải thích, tại sao?

Cô thoáng ngỡ ngàng nhưng cũng trả lời thành thật:

- Không yêu thì chia tay, thời nay là vậy mà anh.

- Anh không tin.

- Vậy em cũng chịu, mong anh đừng gọi hỏi em theo kểu thế này nữa em không muốn anh ấy hiểu lầm, chúng ta chia tay đường ai lấy đi không ai liên quan tới ai, anh hiểu không.

- Anh không hiểu, em lựa chọn như vậy em chắc mình sẽ hạnh phúc chứ?

- Đương nhiên là như vậy, vì em yêu anh ấy.

- Vậy em hãy chứng minh cho anh thấy lời em nói là sự thật đi.

Chỉ một phút sau qua email anh nhận được những bức ảnh của hai người họ, những nụ cười hạnh phúc những cái hôn lên má, họ tay trong tay thật đẹp đôi, anh điếng người khi nhìn thấy chúng, chiếc điện thoại rớt xuống đất...

Anh như con thú điên cuồng đập phá mọi đồ đạc trong phòng anh trách, anh hận cô người con gái anh đã dành chọn tình cảm của mình, vậy mà cô lại xem tình cảm của anh như một trò chơi như một chiếc áo. Khi thích thì đem ra dùng đem ra mặc, không thích thì thay ra và quảng nó vào một xó xỉnh nào ấy, anh oán trách ông tơ bà nguyệt đã lầm se duyên cho hai người, để giờ đây anh phải cay đắng đau đớn. 

Anh lao vào guồng quay của công việc để quên cô, anh thường đến bar sàn nhảy vui chơi thâu đêm cùng bạn bè, anh không muốn mình có thời gian rảnh để nghĩ đến cô dù chỉ là một phút giây ngắn ngủi, nhưng sao anh không thể quên thật đúng là \'\'càng cố quên thì lại càng nhớ\'\', uống thật nhiều nhưng sao không thấy say có phải chăng \'\'nâng chén kiêu sầu, sầu càng thêm\'\'...

Day day hai bên thái dương cho bớt đau đầu, anh với tay lấy ly nước trên bàn nhưng vô tình anh động vô khung ảnh làm nó rớt xuống đất, những mảnh kính vỡ tan bắn tung tóe khắp sàn nhà. Anh ngồi dậy nhặt khung ảnh lên, bức hình một người con trai đang cõng một người con gái, người con trai mỉm cười hạnh phúc còn người con gái e thẹn đôi má nàng ửng hồng.

Đó là một bức ảnh hai người chụp chung với nhau khi đi leo núi cô sơ ý bị trật chân, anh đã cõng cô và hai người chụp chung để làm kỉ niệm cho buổi đầu hẹn hò.


Anh nhìn thật lâu vào bức ảnh, đó là một kỉ niệm đẹp nhưng giờ đây chỉ còn lại một sự thật chua sót bẽ bàng, anh cười buồn anh thấy mình đúng là một tràng khờ người ta đã quên tất cả, đã tìm cho mình một hạnh phúc mới vậy mà anh vẫn còn nhung nhớ tương tư người ta làm chi cho thêm đau khổ, thà đau một lần còn hơn đau cả một đời. Đau khi mất đi một tình bạn \'\'tâm giao chi cốt\'\', đau khi tuột mất một cuộc tình nồng cháy...

Thà mình đau để thấy người mình yêu hạnh phúc... anh lục tìm tất cả những bức ảnh giữa cô và anh, anh mang tất cả những kỉ niệm đó cho vào một chiếc hộp nhỏ anh cất chúng sâu vào một góc tủ. Đó cũng sẽ là một dấu chấm hết cho cuộc tình không trọn vẹn, anh sẽ lãng quên sẽ cất giữ nó vào nơi tận cùng của trái tim mình, anh sẽ để người con gái đó bước ra khỏi cuộc sống của anh nhẹ nhàng như lúc người đó bước vào trái tim anh.

Tiếng nhạc, tiếng zô hò, tiếng cười nói... tất cả đã hòa quyện lại thành một âm thanh hỗn độn, Duy Nghĩa và các bạn của anh đang ngập chìm trong men rượu trong vòng tay của mấy cô phục vụ trong quán. Chợt tiếng chuông điện thoại reo vang làm lỗi nhịp cuộc vui của họ nhìn số máy gọi đến anh khẽ nhếch môi cười:

- Mày gọi cho tao sao? Có muốn đến đây nhập hội với bọn tao không? À quên mày làm sao có thể đến đây được phải không? Thôi đi \'\'thằng bạn khốn nạn\'\'.

Anh cúp máy cái rụp khi Quang còn chưa kịp trả lời, tiếp tục với cuộc vui của mình nhưng ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Lần này không để cho Nghĩa kịp lên tiếng Quang đã cướp lời:

- Mày nghe tao nói chỉ một chút thôi, mày hãy đến bệnh viện gấp Thùy Dương cô ấy...

Hai chữ Thùy Dương đã đưa anh trở về với hiện tại, chỉ cần nghe thấy hai chữ đó đầu anh như một cỗ máy được lên cót, anh hỏi dồn không kịp cho Quang nói thêm lời nào. Dù đã dặn lòng không quan tâm không nghĩ tới người con gái đó, nhưng sao khi nghe cái tên và sự ngập ngừng của Quang anh đã không thể kìm lòng, anh rất muốn biết cô ấy hiện giờ như thế nào:

- Cô ấy làm sao hả? Mày nói đi mày đã làm gì cô ấy?

- Mày đến bệnh viện ngay đi cô ấy... cô ấy sắp đi xa rồi...

- Mày nói cái gì cô...ô...ô ấy....

Bụp chiếc điện thoại rớt xuống đất như một tiếng sét đánh ngang tai anh vừa nghe thấy Quang nói gì vậy? Không phải như vậy, không thể nào... Như một cơn gió anh phóng nhanh ra ngoài bỏ lại đằng sau những khuôn mặt ngơ ngác của đám bạn nhậu, anh không tin những điều Quang nói nhưng sao anh vẫn thấy có cái gì đó mơ hồ xen lẫn trong giọng nói của Quang. Lúc này đây anh thấy mình thật tỉnh táo mặc dù anh đã uống khá nhiều rượu....

Tại bệnh viện trên chiếc giường trắng muốt người con gái ấy đang nằm yên bất động, đôi mắt nhắm nghiền khuôn mặt trắng bệch. Nghĩa nhào vào ôm lấy cô anh lay lay người cô giọng nghẹn lại:

- Thùy Dương em sao vậy? Em hãy mở mắt ra nhìn anh đi, mở mắt ra đi em chẳng phải em đã hứa sẽ không bao giờ rời xa anh hay sao? Em quên hết rồi sao em, nhìn anh đi mắng anh đi, anh không tốt anh là đồ tồi tất cả là tại anh em hãy thức giậy đi đừng ngủ nữa mà em, xim em đó đừng ngủ mà...

Anh không thể chấp nhận nổi việc này sao cô lại nỡ rời xa anh, sao cô không cho anh cơ hội được gặp cô lần cuối cùng... tại sao? Anh khóc những giọt nước mắt mặn chát lăn xuống đôi môi nhưng sao nó có thể mặn và xót bằng trái tim anh lúc này, gục đầu vào thành giường anh hối hận vô cùng trái tim anh chảy máu, nó như bị ngàn mũi dao đâm gập con tim tan lát đau khổ.

Vỗ vỗ lên vai bạn để an ủi thực sự lúc này Quang cũng như Nghĩa vậy anh đau, nhưng là nỗi đau khi mất đi một người em gái, chứ không phải nỗi đau khi mất đi một người bạn tình. Ba má Dương thì dựa vào nhau tự an ủi họ mất con đó là một nỗi đau vô tận nhưng họ biết có một người cũng đau khổ như họ vậy, họ im lặng cái im lặng đầy bi thương bao chùm lấy căn phong bệnh:

- Mày hãy nói cho tao biết tại sao lại như vậy, chẳng phải mày và cô ấy đang hạnh phúc hay sao?

- Mày phải bình tĩnh nghe tao nói chuyện hoàn toàn không phải như vậy, Thùy Dương cô ấy phát hiện mình mắc bệnh ung thư, cô ấy rất đau khổ phải suy nghĩ rất lâu cô ấy mới tới nhờ tao giúp đỡ, cô ấy nhờ tao đóng trả bạn trai cô ấy để chia tay với mày. Cô ấy muốn mày nghĩ cô ấy đã phụ tình mày để mày oán hận cô ấy rồi từ từ mày quên cô ấy đi, chuyện sau này như thế nào mày cũng đã biết rồi cô ấy đã thành công khi thấy mày căm ghét cô ấy. Thực tình khi chia tay mày cô ấy còn đau gấp trăm gấp ngàn lần mày, vì cô ấy yêu mày rất nhiều Nghĩa ạ phải khó khăn lắm khi mày nhắn tin, gọi điện và đến tìm gặp cô ấy mới kìm lòng lại để từ chối mày thẳng thừng không thương tiếc.

Cô ấy như vậy còn mày thì lại rơi vào cái bẫy cô ấy đặt ra, nhiều khi thấy mày lạc lối tao đã muốn nói cho mày biết tất cả, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt van nài của cô ấy tao đã không làm như vậy. Nhiều khi nghe tao nói về mày bây giờ cô ấy đã khóc rất nhiều vì cô ấy quá yêu mày, tao xin lỗi vì đã không nói cho mày tha thứ cho tao Nghĩa.

- Tại sao tất cả mọi người đều giấu tao đều muốn biến tao thành kẻ vô lương tâm, ngay cả mày và cô ấy... tao thật tồi tệ phải không mày, phải không Dương?

Anh vò đầu nhìn người con gái mình yêu không còn hơi thở, anh oán trách bản thân mình sao lại ngu xuẩn đến vậy, sao lại không tin vào tình yêu của cô dành cho mình để giờ đây phải ân hận khổ đau:

- Những bức ảnh cô ấy gửi cho mày đều là ảnh ghép cả, còn cái ngày hôm ấy mày nhìn thấy là do tao và cô ấy đã đóng kịch trước mặt mày mà thôi.

Bốn người trong căm phòng đều có chung một cảm giác đau, ba má Dương hiểu rõ mọi chuyện nhưng vì cô van xin lên họ đã chiều ý cô, còn Quang anh thật sự không thể nhẫn tâm nhìn đứa em gái tự làm khổ mình trong những ngày cuối đời ngắn ngủi. Anh muốn giúp nhưng lại không thể vượt qua những giọt nước mắt của cô khi cô nhờ anh đóng giả người yêu mình, rút từ túi áo ra một chiếc hộp màu xanh dương Quang đưa cho Nghĩa:

- Đây là những kỉ vật của cô ấy để lại nhờ tao chuyển cho mày.

Đón lấy chiếc hộp Nghĩa mở ra trong chiếc hộp có một cái lọ nhỏ chứa những hạt xốp tròn, trong đó có duy nhất một ngôi sao và anh biết ngôi sao đó chính là anh. Dù cho bầu trời có vô số những vì sao đẹp, nhưng tất cả đều không đẹp bằng một ngôi sao luôn tỏa sáng trong trái tim cô.

Một cuốn nhật kí nhỏ cô để lại, anh lật một trang để xem:

Ngày...tháng...năm...

- Hôm nay anh đã tỏ tình với em anh không biết em đã vui như thế nào đâu, em yêu anh từ ngày còn thơ bé nhưng em lại không giám nói ra cho đến hôm nay, khi nghe chính anh nói yêu mà em vẫn ngỡ mình nằm mơ em thật ngốc đúng không anh...

Nước mắt anh lần đầu tiên trong đời rơi tự do nhiều đến vậy, anh lật những trang kế tiếp:

- Hôm nay em và anh cùng đi leo núi em hạnh phúc lắm, khi anh cõng em em có cảm giác tim mình ngừng đập...

- Tại sao vậy anh tại sao ông trời lại muốn chia rẽ đôi ta, phải trăng em đã làm sai chuyện gì để giờ đây phải trả gía cho căn bệnh ung thư quái ác này...

- Em đau quá có lẽ em không thể chịu đựng được nữa rồi, giá như có anh bên cạnh em sẽ bớt đau hơn nhưng em không thể làm thế nếu như vậy em thật là ích kỉ....

Anh gấp lại cuốn nhật kí anh không muốn nước mắt mình làm nhòe đi những giòng chữ vốn dĩ đẹp, nhưng cũng đã nhòe đi bởi nước mắt của cô... bên cạnh cuốn nhật kí là một chiếc hộp nhỏ trong chiếc hộp có một chiếc nhẫn:

- Đó là nhẫn đôi mỗi cái khắc tên của một đứa, cái khắc tên Duy Nghĩa nó đã đeo vào tay mình, cái còn lại khắc tên nó nó để lại cho cháu...

Ba Thùy Dương nói nước mắt ông rơi, ông đau sót đứa con gái ngoan hiền đoản mệnh, ông thông cảm cho cuộc tình không trọn vẹn của một đôi vốn dĩ sẽ thuộc về nhau.

Lồng chiếc nhẫn vào tay mình, nhìn người con gái mình yêu lần cuối anh nâng bàn tay cô lên đặt lên đó một nụ hôn từ biệt, trái tim anh như bị ai bóp nghẹt đầy đau đớn. Đến bây giờ anh mới hiểu câu nói cuối cùng của Quang khi ở quán bar, nhưng giờ hiểu ra thì cũng đã quá muộn màng cô đâu còn ở bên anh nữa...

Sau đám tang Thùy Dương....

Cơn mưa phùn nhẹ trên con đường vắng lặng, gió lạnh vẫn thổi hiu hắt nhưng nó không thể lạnh bằng trái tim người băng giá... Duy Nghĩa bước một mình trên con đường quen thuộc anh muốn tìm lại kỉ niệm và hình ảnh của \'\'\'người con gái ngày xưa\'\'. Người con gái anh yêu thương đã xa rời anh trong mùa đông buốt lạnh, anh ước gì cơn mưa kia là cô cô sẽ ở bên anh khi anh cô đơn, anh biết hạnh phúc đó thật mỏng manh. Anh không thể giữ lấy cô trong vòng tay chỉ có thể giữ lại những kỉ niệm của ngày xưa, tháo chiếc nhẫn đeo ở tay anh lồng nó vào sợi dây truyền trên cổ, hôn lên chiếc nhẫn khắc hai chữ \'\'Thùy Dương\'\':

- Anh sẽ không đeo nó ở tay đâu mà anh sẽ đeo nó nơi gần với trái tim anh nhất, mãi ở bên anh người con gái anh yêu.

Dù cho sợi dây tơ hồng đã đứt đã không thể gắn kết yêu thương của hai người trọn vẹn, dù cho cô không còn ở bên cạnh anh đã mãi xa rời anh để đi về một nơi khác, dù cho ông tơ bà nguyệt đã quay lưng không xe duyên cho hai người. Những thứ đó đều không còn quan trọng vì trong tim anh sẽ mãi khắc ghi bóng hình cô, tình yêu của anh dành cho cô luôn vẹn nguyên sẽ không bao giờ phai nhòa... 
 

- - - - - - - - -
Xem thêm:



- - - - - - - - -
www.cuoihoivietnam.com
Nguồn: sưu tầm
- - - - - - - - -

bài liên quan

15/08/19

Tôi Đã Khóc Khi Thấy Vợ Tags Mình Vào Bài Viết Này

Anh có thể đặt điện thoại xuống và ôm em 1 chút được ko? Ở cạnh anh, anh có ôm em đâu, anh toàn ôm điện thoại thôi.

08/02/18

Những Điều Kiêng Kỵ Cần Lưu Ý Trong Ngày Tết

Người Việt quan niệm, những ngày đầu năm mới nếu gặp nhiều điều tốt thì sẽ may mắn cả năm và ngược lại. Xuất phát từ quan niệm đó nên từ xưa trong dân gian có rất nhiều kiêng kỵ trong năm mới. Dưới đây là 30 điều kiêng kỵ trong ngày tết bạn nên biết và tránh nhé!

08/02/18

Gợi Ý Bài Khấn Cúng Tất Niên 30 Âm Lịch

Cúng tất niên cuối năm tại gia được tiến hành vào chiều 30 Tết. Trong ngày 30 Tết, nhà nhà đều dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị đón một năm mới sắp tới.Đầu tiên phải lau chùi, trang hoàng bàn thờ Phật, bàn thờ Gia tiên với mân ngũ quả, hương, hoa tươi, đèn nến đầy đủ. Sau đó trang hoàng nhà cửa với hoa mai, cành đào, chậu quất, tranh ảnh v.v.

18/01/18

Năm Mậu Tuất Những Con Giáp Này Lúc Nào Cũng Có Ví Tiền Rủng Rẻng , Cuộc Sống Thịnh Vượng

Năm Mậu Tuất được coi là thời điểm những con giáp này có ví tiền rủng rẻng, cuộc sống thịnh vượng.

17/01/18

Năm 2018, 3 Con Giáp Này Muốn Gì Được Đó, Quý Nhân Giúp Đỡ Cuộc Sống Viên Mãn

Có thể nói năm 2018 sẽ là năm tốt lành đối với 3 con giáp dưới đây, họ là những con giáp đã từng trải qua nhiều giai đoạn khó khăn và giờ đây đúng là lúc mọi thứ sẽ bước sang trang mới, đặc biệt nhất trong năm nay, 3 con giáp này sẽ gặp được nhiều quý nhân, đem đến cho họ nhiều may mắn, giúp họ làm được điều mình mong muốn. Cùng xem đó là con giáp nào nhé!

18/11/17

Bao Lâu Rồi Anh Không Hôn Vợ Nhỉ ?

Chị lặng lẽ kéo rèm tắt đèn cho con đi ngủ. Hôm nay, như bao hôm khác chị lại nằm phía trong, cu con nằm giữa và phía ngoài là chồng chị. Anh là thế, đi làm về cứ đặt lưng là nằm ngủ khì khì, anh chẳng quan tâm mà cũng chẳng hỏi vợ “em đang nghĩ gì”, “em đang làm gì”,…Đôi khi chị thấy anh dường như đang trở thành một con người hoàn toàn khác vậy.

close popup

THÀNH CÔNG

Cảm ơn bạn đã đăng ký nhận tin tại Cưới hỏi Việt Nam

close popup

THÀNH CÔNG

Cảm ơn bạn đã đăng ký nhận tin tại Cưới hỏi Việt Nam

close popup

Yêu Cầu Báo Giá

close popup

Xác Nhận Yêu Cầu Báo Giá

Yêu cầu báo giá của bạn đã được gửi thành công đến

Chân thành cảm ơn bạn đã sử dụng dịch vụ của Cưới Hỏi Việt Nam. Thông tin yêu cầu của bạn sẽ được liên hệ tư vấn riêng cho bạn trong thời gian sớm nhất.