Không Thể Từ Bỏ Người Yêu Nhiễm HIV
Em và anh ấy đã yêu nhau cách đây 5 năm. Học xong 12 thì bọn em yêu nhau, lúc đó chỉ yêu với một tình yêu rất trong sáng, ngây thơ. Em đi học Đại học, bạn trai em đi học nghề. Nhưng sau 1 năm do khoảng cách cũng như có lẽ tình cảm chưa đủ lớn em đã nói chia tay. Thế nhưng vì nhà 2 đứa ở gần nhau, lại là bạn học cũ nên vẫn gặp nhau vào dịp tết hay nghỉ hè như bạn bè không chúng em cũng không liên lạc nhiều. Em vẫn có cảm nhận hình như 2 đứa vẫn còn tình cảm nhưng không thể hiện rõ ràng.
Trong 3 năm tiếp của Đại học em cũng không yêu ai dù cũng có thích vài người. Thỉnh thoảng anh ấy vẫn hỏi thăm thì em vẫn luôn nói rằng chẳng có ai yêu mình cả. Anh ấy đã đi làm 3 năm thì cũng là lúc em ra trường. Tết năm vừa rồi lại gặp nhau, em nói đùa "thôi nếu 2 năm nữa 2 đứa vẫn ế thì lấy nhau nhé". Như chỉ chờ có thế bọn e lại yêu nhau như chưa từng chia tay và xác định tết năm sau về sẽ cưới.
Vì mỗi đứa làm mỗi nơi rất xa nhau, em làm ở Hà Nội, anh ấy đi mở đường cho các công trình nên chỉ nói chuyện qua điện thoại, sau đó người yêu em mới kể đã từng yêu thật lòng 1 người và có quan hệ tình duc với người đó (giờ cô ấy đã lấy chồng), và còn từng quan hệ với 1 cô gái bên Lào (dù không yêu nhưng cô gái đó chủ động).
Khi nghe anh ấy tâm sự những chuyện đó lúc đầu khi biết em rất sock, quyết không liên lạc nữa, nhưng rồi vì nghĩ rằng đó kà chuyện quá khứ nên em cũng chấp nhận và cho qua hết. Trớ trêu hơn khi đến dịp nghỉ lễ 30-4, hai chúng em về quê, anh ấy có đi khám sức khỏe và bảo với em là bị bệnh sắp chết và đòi chia tay. Em không tin và không muốn tin vào cái điều phi lý như vậy. Dù cho em hỏi thế nào anh ấy cũng nhất định không chịu nói là đang bị bệnh gì, trong lòng em thực sự rối bời không biết phải làm sao vì chắc chắn một điều em không thể bỏ anh trong thời điểm này được.
Thời gian đó anh ấy bỏ việc, chán nản, suy sụp, em vì quá thương anh nên thường xuyên bắt xe 200km về bên anh ấy (ko về nhà mà ở bên nhau). Em gặng hỏi nhiều cũng như van xin nên anh nói là anh bị ung thu gan giai đoạn cuối. Nghe đến đó em thương lắm, còn anh thì suy sụp hết mức, khi em ở bên, anh bắt uống rượu cùng, khóc cùng.Nghe những lời anh nói em cứ tưởng như rằng anh có thế sắp chết ngay tuần sau vậy.
Nhiều lúc anh ấy nhất đinh không gặp em dù em phải đi một chặng đường rất xa để có thể gặp được anh. Thời kỳ đó em không thể tưởng tượng 2 đứa đã đi qua như thế nào. Rất lạ khi yêu thì em kiên quyết giữ đến cùng nhưng trong mấy tháng đó em cũng không thể hiểu hai đứa đã đi quá giới hạn từ lúc nào vì luôn nghĩ rằng hôm nay có thể là ngày cuối được ở bên nhau. Hơn 3 tháng sau em xin cũng nghỉ việc ở chỗ cũ, đi làm ở chỗ mới thì anh ấy cũng ổn định hơn về tinh thần và bắt đầu xin việc đi làm lại. Khi đó em không nghĩ gì nhiều, chỉ mong rằng với những gì hai đứa đã vượt qua thì dù khó khăn thế nào chúng em vẫn sẽ lấy nhau.
Sau khi đi làm anh ấy mới nói thật cho em biết là đã bị HIV bởi vì e vẫn luôn bảo anh ấy chỉ cần cố giữ gìn sức khỏe, bọn mình vẫn cưới nhau. Không thể tin được em lại bị rơi vào tình trạng biết khi mọi thức đã quá muộn. , em thấy mình bị lừa nhưng em lại ko thể phù phàng với anh ấy. Em lo lắng anh ấy sẽ chết nhanh hơn hơn là lo em bị nhiễm bệnh ( thật là kỳ lạ) . Em cũng đau vì thấy người mình yêu không giữ cho mình hơn là nguy cơ em bị bệnh. Anh ấy nói cũng đã tư vấn bác sỹ rồi, em sẽ không sao. Em cũng đi xét nghiệm kết quả âm tính, 2 tháng tiếp theo bọn em nói chuyện rất nặng nề, không nói thì thiếu, nhưng cứ nói chuyên thì em luôn thấy bực bội.
Thực lòng em vẫn yêu anh ấy và em cũng biết anh ấy yêu em rất nhiều. Trong mắt mọi người ai cũng quý mến và ủng hộ hai chúng em đến với nhau. Lúc đầu biết 2 đứa yêu nhau, nhà em không thích lắm vì dù sao em cũng học Đại học và làm ngoài Hà nội rất khó xin về quê. Anh thì lại là lái máy, đi toàn vùng xâu, vùng xa. Nhưng những điều này cũng làm e hơi khó nghĩ rồi và xác định phải vượt qua được rồi mẹ em cũng đồng ý. Nhưng bây giờ vấn đề HIV anh ấy khiến em thấy mình rơi vào ngõ cụt. Thật sự nhiều lúc em thấy như mình mắc nợ tình cảm từ kiếp trước. Em không muốn và không thể để bố mẹ lo lắng nữa em đã 24 tuổi còn anh ấy 26 tuổi. Nếu mọi thứ suôn sẻ thì có lẽ bọn em đã có thể làm đám cưới năm sau. Các phụ huynh cũng mong vậy. Em cũng rất muốn giải quyết vấn đề này trong đầu năm tới. Dù cưới hay không, em đã đi tư vấn về HIV được biết vẫn có thể sinh con khỏe mạnh, anh ây có thể dùng ARV, sống thật lành mạnh.
Vấn đề em không muốn nhất là 10 cùng lắm là 15 năm sau anh ấy sẽ ko còn, Khi đó em sẽ sống như thế nào? Dẫu biết không biết ngày mai sẽ ra sao nhưng cứ nghĩ đến tương lai em lại nản. Lạ thay khi em chỉ lo nếu lấy nhau, quen với sự có mặt của chồng 10 năm nữa em sẽ cô đơn 1 mình chứ không lo lắm vì em sẽ sống 1 người HIV? Có phải em ko thực tế? Bây giờ cũng chưa tìm được cách ở gần nhau, cả năm gặp nhau vài lần lại không sống đến già với nhau được. Buồn quá!. Anh ấy vừa là người yêu vừa là tri kỷ của em. Mọi chuyện đều nói với nhau được, em chỉ thấy ấm áp khi ôm, chỉ muốn dựa vào anh ấy... Em cũng không muốn quen người khác dù điều kiện của em rất dễ với việc đó. Ai cũng biết như vậy, em cũng được mọi người yêu quí. Anh ấy cũng bảo khi nào em có người khác thì sẽ chúc mừng. và sẽ luôn yêu em. Càng nghĩ em càng khủng hoảng quá, không thể để ai biết anh ấy bị vậy, sẽ bị kỳ thị lắm.
Em cũng đang tìm kiếm những tổ chức tư vấn về HIV cần tình nguyện viên hay nhân viên để em động viên anh ấy tham gia còn hơn suốt ngày trốn tránh ở quê, em cũng có thể tham gia để mong không có nhiều người rơi vào hoàn cảnh như của em
Em thực sự không dám tâm sự với ai chỉ biết viết lên đây những dòng này mong rằng có những lời khuyên chân thành nhất đến với em thậm chí cả những lời trách mắng để cho em biết em phải làm gì lúc này là đúng đắn nhất.
- - - - - - - - -
Xem thêm:
- - - - - - - - -
www.cuoihoivietnam.com
Bạn đọc: Giấu tên (khonggiantinhyeu)
- - - - - - - - -
Cùng chia sẻ tâm sự của bạn để nhận được nhiều lời khuyên bổ ích bằng cách gửi tâm sự về:
+ email: tamsu.cuoihoivietnam@gmail.com
+ www.cuoihoivietnam.com luôn đồng hành cùng bạn trong các vấn đề tình yêu - hôn nhân gia đình - cuộc sống.