Bay Đi Tình Yêu Nhỏ Và Nhớ Quay Về Với Anh - Phần 2

Bay Đi Tình Yêu Nhỏ Và Nhớ Quay Về Với Anh - Phần 2 Em qua đường. Tôi định bước theo nhưng thôi. Lặng bước quanh hồ. Gió thổi. Cái rét thêm ngấm. Lưỡng lự một lúc, tôi dừng lại trước hàng kem. Tôi, một gã trai hai mươi lăm tuổi, tay cầm que kem, đứng bên hồ, giữa mùa đông lạnh giá. Quả thật rất lạnh. Từ đầu môi, kẽ răng, cổ họng, cái lạnh cứ thế, len lỏi vào trong. Như thể không để cơ hội cho máu chảy thông suốt. Và có lẽ, cái lạnh ấy tôi không dám thử lần hai. Em là người thế nào, mà sự lạnh giá chẳng khiến em run rẩy. Em là người thế nào, mà cái lạnh khiến em nở nụ cười hắt hiu. Em là người thế nào, mà khiến gã trai như tôi, dù là sợ cái lạnh mà cứ lao vào, để thấy lạnh buốt tâm hồn.
Đường về gió. Gió thốc vào mắt, táp vào mặt, xuyên qua lớp quần áo. Gió quần những cọng tóc lỡ len ra khỏi chiếc mũ. Găng tay len chẳng đủ kín để chắn gió. Nhưng, quanh tôi, chỉ là cái rát chứ không phải là cái lạnh của mùa đông. Có lẽ, tôi bị nhiễm lạnh bởi em.
Chai Brandy còn dở trong tủ kính khiến tôi chẳng thể cưỡng lại. Ấm nóng, nồng nồng, cay cay. Dù đắng nhưng không mang sự vô cảm thờ ơ. Dù cay nhưng lại là cái xót xa của một tâm hồn sống. Bức tranh hoa hướng dương trên tường như giễu cợt tôi. Như thể nói với tôi rằng, kể cả khi hạ đến, em cũng không bao giờ có nụ cười vô ưu vô lo. Hôm nay, em tạm biệt tôi bằng nụ cười, có ai chắc rằng, mai em không tìm đến tôi với nước mắt. Tất cả những gì về em, nụ cười, nước mắt, tâm hồn vô định, trống rỗng. Bao trùm lấy tôi. Có lẽ tôi say rồi.
Trước tết, tôi chỉ kịp nhắn tin gặp em, dúi vội vào tay em món quà nhỏ ở Hội An. Em có vẻ thích nó. Một tấm sơn mài có hình con mèo đen sì nổi trên nền đỏ bóng, em nói nhìn thấy nó, cảm giác như nhìn thấy vận may vậy. Tôi cũng không biết em thích nó thật hay nói vậy để tôi vui. Hai tuần tết ở nhà trôi qua nhanh chóng, lu bù với những bữa tụ tập gia đình, bạn bè, tôi ít có thời gian nói chuyện với em. Chỉ thỉnh thoảng tôi nhắn cho em kêu than trời lạnh hay bia rượu nhiều mệt. Em khoe là khi nào hết tết, em lấy tiền lì xì khao tôi ăn kem. Tết qua rồi nhưng tôi và em cứ lần lữa mãi. Em bận học, ôn thi đại học. Tôi bận công việc, hết vào nam lại ra bắc. Mới đó cũng mấy tháng rồi.
“Em đỗ đại học rồi. „
“Em định ăn mừng thế nào đây ? „
“Brandy nhé. „
“Anh chờ em„
Dắt tay em qua từng bậc cầu thang. Bàn chân em nhỏ bé đặt lên từng bậc gỗ. Căn phòng đơn giản, chiếc bàn mộc, đôi ghế mộc. Dãy nến bên cửa sổ sáng lung linh. Hai ly rượu được rót sẵn. Có đá. Có chanh.
- Anh chu đáo thật.
- Ăn mừng em mà.
- Ăn mừng bạn rượu, đâu cần phải có nến lung linh lãng mạn như vậy.
- Nếu em không thích. Anh đi về phía cửa sổ, định thổi tắt những ngọn nến ấy đi.
- Em đâu có nói là em không thích. Thôi nào, chúc mừng em bước sang một cuộc sống mới đi chứ.
Có lẽ, đó là ly rượu mà tôi và em uống không phải vì nỗi buồn. Em cười, cười trên môi, cười trong mắt, cười trong sắc vàng của rượu.
- Bố mẹ em rất vui.
- Em không vui sao?
- À, có chứ. Nhưng không vui bằng bố mẹ em.
- Bố mẹ mà, lúc nào chẳng vì con cái mà vui mà buồn.
- Có lẽ.
- ……
- Mà hôm đi thi, em cầm mảnh sơn mài anh tặng đấy, đúng là may mắn thật.
- Em đỗ đại học vì nó hả ?
- Biết đâu được đấy.
Em đến bên cửa sổ, nơi những ngọn nến thơm đủ màu sắc sáng lung linh. Em nhìn chăm chú. Thật lâu. Thật lâu.
- Không bền bỉ như ánh đèn dưới kia.
Nói rồi em lần lượt thổi tắt từng ngọn nến. Không biết em có đếm không. Mười tám ngọn nến. Em đều nhìn ngắm thật lâu, màu xanh, màu tím, màu vàng hay màu đỏ. Dù có long lanh, dù có sáng. Rồi cũng tắt ngấm. Tôi bước ra phía công tắc để bật đèn.
- Đừng anh. Em cầm trên tay ngọn nến cuối cùng. Không thổi tắt.
Đến gần bên em. Vòng tay giữ chặt thân hình nhỏ bé ấy. Giữ em là của tôi trong phút giây. Em không chối từ. Trong vòng tay mình, tôi cảm nhận được từng hơi thở, nhịp đập của em. Nồng nàn. Chỉ khi em quay người lại, tôi mới biết, em đang khóc. Giọt nước mắt lăn dài. Ngỡ ngàng nhìn em. Em kiễng chân, đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng ấm. Nước mắt em vẫn lăn dài. Đôi môi mềm mại. Chìm đắm trong nụ hôn thật lâu. Tôi như ngưng đọng. Hơi thở, mạch máu, muộn phiền.
Em rời khỏi khi ánh nến cuối cùng tắt ngấm. Trong phòng chỉ hắt lên ánh sáng mờ của đèn điện ngoài kia. – Trong bóng tối, người ta dễ làm việc sai lầm.
Em lại rời xa tôi.
Em không còn đeo ba lô, không còn mặc đồng phục, cũng không đi xe đạp đi học. Em thay đổi. Có lẽ đây là cuộc sống mới mà em nói. Đôi khi tôi và em chạm mặt ngoài ngõ. Em nhìn tôi gượng gạo cười.
Một ngày khác, em ngồi sau xe ai về nhà. Vòng tay ôm chặt. Tôi đoán là đó là người yêu em. Em thấy tôi, hơi ngần ngại. Nhưng vẫn đặt lên má chàng trai đó nụ hôn tạm biệt. Là em tạm biệt chàng trai đó hay tạm biệt tôi ?
Tôi trở về với ngôi nhà của riêng mình. Vẫn Brandy nhưng thiếu em. Chẳng phải tôi đã bị nghiện loại rượu này, mà là có lẽ nó thực sự hợp với một con mọt công việc như tôi. Có lẽ em đã nói đúng. Cũng có lẽ, trong bóng tối, những việc sai lầm sẽ mãi là sai lầm. Em tìm về bên tôi, như một bờ vai để dựa dẫm, tôi luôn tự nguyện trong điều ấy. Cũng có lẽ, một kẻ ngốc như tôi, chẳng biết thế nào là yêu thương, chẳng nhận ra trong trái tim tôi, em quan trọng đến thế nào. Những giọt nước mắt của em làm tôi đau. Nụ cười của em khiến tôi vui nhưng phảng phất lo lắng. Tình yêu là gì, mà sao tôi không nhận ra sự hiện hữu của tình yêu ở ngay bên cạnh ?
Chẳng còn những tin nhắn bâng quơ. Hai ly rượu chẳng còn sóng bước. Tôi lại lao đầu vào công việc, để quên đi hết thảy. Vẫn ra bắc vào nam. Những bản thiết kế, những công trình. Tôi có thể quên em chăng ?
****
Lại một ngày mùa đông. Chuông cửa reo liên hồi. Tôi ra mở cửa. Là em, nhưng không phải màu hồng nhàn nhạt ngày nào. Màu xám hiu hắt. Vậy cũng đã một năm có dư. Tôi và em đôi ba lần uống rượu.
- Lâu rồi em không đến !
- …..
- Anh cứ tưởng em quên anh rồi.
- Anh vẫn chưa yêu ?
- Ừ, anh bận…
- Em muốn nghe nhạc.
Bật một list nhạc Trần Mạnh Tuấn, tôi đặt trước mặt em ly rượu.
- Dạo này em thế nào ?
- Đèn dưới kia, sáng nhỉ.
- Người yêu em, cậu ấy tốt chứ.
- Người yêu em….?
- Lần anh gặp em và cậu ấy.
- Bọn em, chia tay rồi.
Thêm lần nữa, nước mắt em rơi. Uống cạn ly rượu trên tay, em ngồi xuống ghế. Dựa vào bờ tường rộng, em khóc thổn thức. Bờ vai tôi, có phải xa vời quá không ? Em không nói gì thêm, cứ lặng lẽ khóc, lặng lẽ khóc, chẳng thành tiếng, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi. Em đau. Tôi đau. Tôi đau vì em đau. Em ở đó, tôi ở đây mà chẳng thể lại gần. Ngồi lại bên em. Nắm chặt lấy tay tôi. Em run run.
Em bỏ về. Tôi thẫn thờ ngồi trong đêm. Kẻ ngốc, nếu như tôi nói yêu em, liệu em có đến bên người rồi nhận về đau thương ?
****
“Anh à, em muốn gặp anh”
“Ngay bây giờ?”
“Ngay bây giờ”
Tôi mở cửa. Em đứng ngoài. Tôi bảo em vào nhà nhưng em từ chối.
- Năm nay em vẫn được tiền lì xì, anh muốn ăn kem chứ.
- Trời lạnh lắm, anh chịu thôi.
- Vậy chịu khó nhìn em ăn.
Em vẫn thế, vẫn cái kiểu ăn kem giữa trời lạnh. Nỗi buồn của em, có phải dàn trải như vậy không. Tôi lặng nhìn em, hết que này đến que khác.
- Em sẽ bị viêm họng mất.
- Nốt cái này thôi. Sau này anh sẽ không được nhìn thấy em ăn kem vào mùa đông nữa đâu.
- …..
- Mai em đi rồi.
- Em đi đâu?
- Bordeaux
- Bao lâu ?
- Em cũng chưa biết.
- …..
- Em sẽ nhớ anh.
Em bước về nhà, đầu không ngoảnh lại mà chỉ nhìn vào hai bóng người in lên đường. Được vài bước, em dừng lại phía đèn đường. Em đứng đó, quan sát.
- Có gì sao ?
- À, không. Chỉ là phía dưới chân đèn, luôn tối mà thôi.
****
Ngày mai em đi, liệu tôi có cơ hội để giữ em ở lại. Liệu sau này, khi em trở về, trái tim tôi có còn tồn tại yêu thương dành cho em. Những nỗi đau em chịu, tôi hiểu hơn cả. Sao tôi cứ bàng quang đứng nhìn, để em dần bước ra khỏi cuộc đời tôi. Tôi không biết là em muốn trốn tránh hay em yêu tự do, nhưng, ngày mai, em sẽ như con chim nhỏ, bay về phía bầu trời xa, một cuộc sống mới.
Hãy bay đi và quên hết những ưu phiền, hãy là em luôn tươi cười trong nắng.
Bay đi nhé , tình yêu nhỏ của tôi.
Vài ngày sau…..
Cầm lá thư trên tay, tôi chạy vội sang nhà em.
- Cô ơi, cho cháu địa chỉ và số điện thoại của Vân được không ạ ?
“Giờ này anh đang làm gì nhỉ ? Cũng mới chỉ vài ngày thôi, chắc vẫn chưa đủ lâu để anh còn nhớ em là ai chứ. Là em, Brandy đây.
Có lẽ, nhắc đến em, anh chỉ nhớ đến Brandy, nhớ đến kem lạnh, những câu chuyện không đầu cuối. Nhớ đến một cô bé hay khóc nhè, chẳng có niềm tin để vững bước. Có lẽ em là vậy thật đấy. Khi viết cho anh lá thư này, em đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về những ly rượu, que kem, cả những dại khờ ngốc nghếch. Có lẽ em ngốc lắm phải không anh. Một người con gái khi yêu, ngốc nghếch đến nhường nào. Giá mà, giá mà trước kia em đừng quá ngốc, có lẽ em sẽ không phải viết những dòng chữ này, để có thể đứng trước mặt anh, và nói rằng, thực ra, em yêu anh rất nhiều. Tình cảm em dành cho anh, vụt đến, nhưng luôn hiện hữu. Khi bờ vai anh chứa đựng những giọt nước mắt của em, là khi em hiểu cảm giác thật sự của sự chở che, thực sự hiểu thế nào là sự ấm áp. Có lẽ, anh không hiểu, sự ấm áp của anh đã khiến em có thêm tự tin, thêm sức mạnh để cho chính mình cơ hội làm lại từ đầu. Để em hiểu rằng em phải biết yêu chính bản thân mình hơn, thì em mới có thể tìm thấy một tình yêu đích thực. Tha thứ cho lỗi lầm của phút giây khờ dại. Hồ Gươm không buồn thảm, bên anh, nỗi đau đóng băng, rồi tan chảy mà chẳng hề đau đớn. Anh trách em vô tâm với đời, em chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe, tự nhủ với mình rằng, anh cho em thời gian để thay đổi nhé. Thời gian, thời gian…. chờ đợi sao dài đến thế. Một tuần, rồi hai tuần. Kì nghỉ tết đã kết thúc mà anh vẫn không về. Công việc của anh bận rộn vậy sao. Kì thi đại học, không một lời động viên, em tự nhủ với mình rằng, con mèo đen sẽ thay anh, động viên và che chở em. Có phải em đã quá ảo tưởng, phải chăng, anh ở bên em chỉ như một người trưởng thành che chở cho một đứa trẻ nhỏ khỏi sa ngã ?
Đỗ đại học. Bố mẹ vui, em vui. Và người đầu tiên em báo niềm vui ấy là anh. Em muốn anh là người đầu tiên chia sẻ với em niềm vui này. Em đã ngạc nhiên biết bao khi thấy những ngọn nến lung linh bên cửa sổ. Chiếc bàn mộc, đôi ghế mộc và ly rượu lóng lánh. Em nghĩ trong anh em có vị trí nào đó. Bàn tay vững chắc và cái ôm thật chặt. Giây phút ấy, em bật khóc, khóc vì em đang sống trong hạnh phúc. Nụ hôn nồng ấm với cảm xúc chân thật, em đã nghĩ em sẽ thuộc về anh. Nhưng lý trí lại nhắc nhở em rằng, em chưa đủ tốt để có thể ở bên anh, để sánh bước cùng anh. Như vậy có phải là ngốc nghếch. Và em tránh bước khỏi anh. Anh cũng không giữ em lại. Nụ hôn ấy, phải chăng chỉ là một phút xao lòng của một người đàn ông từng trải…? Về nhà, em đã khóc rất nhiều. Thực sự, em rất buồn. Nhưng chẳng biết làm sao.
Cuộc sống mới, ngôi trường mới, bạn bè mới. Em cố để quên anh trong tình cảm mới. Nhưng rồi, ánh mắt xa lạ khi anh nhìn em hôn tạm biệt người bạn. Như một vết dao đâm vào tim em vậy. Em nghĩ, em cần lựa chọn, rời đi thật xa. Để có thể quên anh và những tình cảm ấy.
Anh đừng cười hay cũng đừng trách em. Tình cảm em dành cho anh, mãi như ánh sáng nơi chân đèn cao áp. Luôn là yêu nhưng chẳng thể đến gần.
Giờ đây, em đã ở nơi trời mới. Bao lâu nữa em sẽ quay lại, chính em cũng không biết. Chỉ hi vọng, khi ấy anh đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Khi nói ra được những điều này với anh, tâm trạng của em đã ổn hơn rất nhiều. Em, chỉ đơn giản không muốn tình yêu thật sự trong em nhạt theo tháng năm mà không thể nói thành lời. Anh ạ, Em đã rất yêu anh.
Giờ em là em , là Lê Nguyễn Minh Vân bởi vậy em sẽ luôn vui vẻ như cái tên Mây Sáng của mình."
Cuộc sống có những gấp khúc, những con đường vòng và cả những hố sâu khiến ta vấp ngã, bởi vậy ta cũng cần có dũng cảm và kiên trì để bước đi trên con đường ấy, để hi vọng tìm thấy một cái kết hạnh phúc. Cuộc sống cần những giây phút lắng lại, đủ để thấy ta vô tâm, đủ để thấy ta cần dành tình yêu thương cho người khác và nói những lời yêu thương với người ta yêu.
( Hết )
- - - - - - - - -
Xem thêm:
- - - - - - - - -
www.cuoihoivietnam.com
Nguồn: sưu tầm
- - - - - - - - -