Bay Đi Tình Yêu Nhỏ Và Nhớ Quay Về Với Anh

24/01/13

Em, không quá mong manh, nhưng ta lại luôn muốn che chở. Em, không quá dịu dàng nhưng ánh mắt xa xăm lại rất đỗi thiết tha. Em, không cô đơn nhưng luôn tìm về ta như một chỗ dựa. Phải rồi, một bờ vai vững chắc chưa từng khước từ Em.

Bay Đi Tình Yêu Nhỏ Và Nhớ Quay Về Với Anh - Phần 1

bay di tinh yeu nho va nho quay ve voi anh, truyen ngan tinh yeu, truyen tinh cam, anh cuoi, nha hang tiec cuoi, anh cuoi dep, truyen ngan hay, truyen ngan tinh yeu lang man, cuoi hoi viet nam, tap chi cuoi hoi
Bay Đi Tình Yêu Nhỏ Và Nhớ Quay Về Với Anh - Phần 1
Vàng lóng lánh, từng giọt rượu hòa quyện tạo nên thể chóng chánh, cứ ngỡ chẳng thể tách rời, vậy mà ta, một chàng ngốc vẫn có thể từng chút từng chút tách thể gắn kết ấy thành những vị riêng biệt. Nhấp một ngụm, vị nồng của công việc bận rộn.. Ngụm thứ hai, vị cay trong giọt nước mắt Em. Ngụm thứ ba, là vị đắng tình yêu mà ta hằng ôm ấp. Ta một gã khờ ngồi đây, nhâm nhi vị sầu trong ánh đèn mờ ảo, cứ ngỡ Em sẽ đến bên, thả đôi viên đá lạnh băng vào ly rượu, thì thầm với ta rằng “đồ ngốc, anh uống thế này mới thấy đời có nhiều điều hay ho”. Ánh mắt Em tinh nghịch, dáng dấp Em nhỏ con.Đôi môi Em cong lên chê ta là ông cụ già, chê ta là gã khờ đánh quên tình yêu trong đời. Lâu rồi, Em không tìm về bên ta.

Em, không quá mong manh, nhưng ta lại luôn muốn che chở. Em, không quá dịu dàng nhưng ánh mắt xa xăm lại rất đỗi thiết tha. Em, không cô đơn nhưng luôn tìm về ta như một chỗ dựa. Phải rồi, một bờ vai vững chắc chưa từng khước từ Em.

*******

Tình yêu! Với em, có lúc là nguồn cảm hứng trong câu chuyện buồn. Có lúc chất chứa xót xa, ai oán. Có lúc mang hương vị kẹo ngọt. Tình yêu của em, chân phương mộc mạc như thể yêu người, yêu đời rồi người sẽ yêu em, đời sẽ ân sủng em. Cũng như bao người khác, em ước muốn có một câu chuyện tình đẹp đẽ chẳng phai phôi. em bỏ qua cái tôi mà kiếm tìm một tình yêu giả dối. Khi bên ta em khóc, rũ bỏ những phong trần ai nỡ phủ lên em. Đã có lúc em nói muốn từ bỏ, để rồi hôm sau, khi những viên đá lạnh mang đi sự thâm quầng của đôi mắt, khi em gặp một nụ hồng vô tình nở bung vào sớm hôm, em dỗ mình rồi mọi thứ sẽ ổn, em và người ta yêu nhau mà.

Tôi gặp em vào một ngày như mọi ngày khác. Em bước vội vàng, bộ đồng phục gọn gàng, chiếc balo nặng trĩu, tay gạt những giọt nước mắt lăn dài. Em vấp phải tôi, chẳng ngước nhìn, “Cháu xin lỗi chú” rồi em lại vội vã lao ra đường. Thở dài “ Con nhà hàng xóm”. Khu phố này không phải quá đông, láng giềng qua lại cũng chẳng hời hợt, tôi hơi ngạc nhiên khi được làm chú, dù đôi lần ra ngõ vào ngõ, em khẽ mỉm cười “Anh ạ”. Lúc ấy tôi cũng không đặt ra những câu hỏi cho dáng vẻ vội vàng của em, giọt nước mắt của em, chỉ là hơi bối rồi “Phải chăng ta đã già”.

Những băn khoăn của tôi cũng nhàn nhạt trôi qua, chẳng đọng lại trong tâm trí nếu không có chiều mưa ấy. Em ngồi co ro trước cửa. Mưa cứ rơi, tầm tã. Bố mẹ em có lẽ chưa đi làm về.

“Em qua nhà anh ngồi cho đỡ lạnh, chờ bố mẹ về rồi vào nhà” Ngập ngừng mãi tôi mới dám mở lời. Em ngước mắt, do dự rồi chạy về phía tôi. Pha cho em cốc trà gừng, em nói cay không uống, thích uống cà phê hơn. Em tự chế một cốc cà phê, giữ chặt trong đôi bàn tay múp míp, em đi ra cửa ngồi. Co ro. Bố mẹ về, em chạy vào nhà, đặt vội ly cà phê, lôi luôn balo “ Cảm ơn anh nhé” rồi chạy như bay về nhà. Trên bàn, tách cà phê bỏ dở và bài kiểm tra bị bỏ quên.. Môn văn. Chín điểm. Tôi để gọn trên góc tủ, định đưa trả em mà lần khất quên mất. Sáng hôm sau, cô bé lấp ló ngoài cửa tôi mới nhớ đến bài kiểm tra. Luống cuống chạy vào đưa cho em, em cầm bài kiểm tra trên tay, mắt sáng lấp lánh, miệng cười tươi. Xinh thật.

Mùa đông. Chín giờ tối. Chuông cửa kêu liên hồi. Sau cánh cửa là em. Mũ len, khăn quàng, găng tay và cả balo đều cái màu hồng nhàn nhạt.

- Bố mẹ em đi Sa Pa cả rồi. Em vào nhà anh chơi nhé, ở nhà một mình sợ ma chết đi được.

- Em vào đi. - Tôi chẳng thể nào từ chối em được, cái lí do em sợ ma sờ sờ ra đấy.

- Anh không có người yêu à? Em thấy anh toàn ở một mình.

- Ừ, anh bận.

- Anh qua đây. Nói rồi cô bé lôi ra một chai rượu. - Tôi chưa kịp thắc mắc sao một nữ sinh cấp ba lại mang rượu đến nhà một người con trai ( đã lớn ) như tôi.

- Anh ngạc nhiên gì chứ ? Rượu à….?

- Sao em lại muốn uống rượu ?

- Không hiểu sao ở nhà một mình là em nghĩ đến anh, mà nghĩ đến anh thì em lại muốn uống rượu. - Em quay ra, nháy mắt. - Cười ngồ ngộ.

Lời nói của cô gái bé nhỏ khiến tôi như bị ma xui quỷ khiến. Tôi ngoan ngoãn lấy hai chiếc ly thủy tinh, em rót rượu. Lóng lánh, chóng chánh, vàng óng ánh. Mê hồn.

- Sắc vàng là sự hiện thân của quyền lực. Có lẽ sẽ hợp với một người bận rộn như anh. Một con mọt công việc, đúng không nhỉ?

- ……

- Đắng. Cay. Hạnh phúc. Có vẻ anh cũng thích rượu.

Cô bé nhấp một ngụm, rồi chạy qua phía tủ lạnh, tìm gì đó rồi bảo tôi lấy chiếc dao. Thả đôi viên đá, đôi lát chanh mỏng vào ly của mình. Em đẩy về phía tôi. – Anh thử đi. Em luôn thích uống như vậy.

Môi em cười, còn ánh mắt em chực khóc. Tôi cũng không hiểu tâm trạng của tôi lúc ấy thế nào. Vẫn lặng lẽ nghe lời em. Chẳng còn đắng, chẳng còn cay, vị hạnh phúc cũng tan biến. Mắt em vẫn chực khóc.

- Em biết người ta đáng thương nhất khi nào không ? - Tôi cất tiếng phá vỡ không gian im lặn. Em không nói gì, chỉ nhìn tôi với ẩn ý “Anh nói tiếp đi”.

- Như tôi và em bây giờ. Một người muốn khóc mà chẳng thể khóc. Còn một người, đã quên mình có những giọt nước mắt. Tôi không biết, có việc gì đến với em, mà khiến một cô nhóc muốn uống rượu và đôi mắt thì lại rưng rưng thế kia.Nếu có thể, tôi nghĩ nhà tôi không quá nhỏ để bị ngập lụt bởi nước mắt đâu.

Em cười nhạt, nhếch đôi môi con cớn. – Cuối cùng thì cũng có người dỗ em khóc.

Uống cạn ly rượu, em sà vào lòng tôi. Ôm chặt và khóc. Nóng hổi, nước mắt ướt vai. Đôi mắt sưng mọng, em rót thêm ly rượu, uống cạn. Em uống đến ly thứ ba, tôi đành phải giật lấy chai rượu. Chẳng nói chẳng rằng, em trân mắt nhìn tôi, loạng choạng bước ra khỏi cửa. Rồi em quay lại, nói như thì thầm mà tôi nghe rõ mồn một. – Nếu anh muốn một cô gái không yêu anh thuộc về anh, hãy đưa cô ấy lên giường.

Em về. Tôi đứng lặng. Cô bé ấy đang nghĩ gì trong đầu vậy. Một đêm tôi mất ngủ, không phải vì công việc.

Sáng sớm, trời khá lạnh. Đặt trước nhà số 22 một bình trà ấm, tôi chỉ mong có thể giúp được gì đó cho cô bé ấy. Sau hôm ấy, em chẳng còn tìm đến tôi. Có lẽ em bận học hành, hoặc là mọi chuyện đều ổn.

*****

Đêm giáng sinh. Ai cũng có đôi có cặp, tôi về nhà, trên tay là gói quà nhỏ định tặng em mà không biết nên tặng em thế nào. Về đến nhà, đã thấy một túi quà đặt trước cửa. Một hộp trà, một chai rượu, không thiếp, không lời chúc. Tôi cứ nghĩ đêm nay em sẽ lại đến, và tôi ngốc nghếch chờ cả đêm. Em không biết điều ấy. Một tuần sau em mới quay lại.

- Rượu nhé !

- Brandy ? - Tôi hỏi lại. - Chỉ một ly thôi nhé.

- Anh ki bo. Em tặng anh cả chai. Anh cho em có một ly. Anh học kinh tế à ?

- Không, kiến trúc sư.

- À, chả trách nhà anh đẹp vậy. - Em hấp háy đôi mắt, có vẻ em đang vui điều gì đó.

- Cho anh số điện thoại của em. Tôi đưa ly rượu cho em.

- Cứ như trao đổi ý nhỉ, một ly rượu và dãy 11 số 016xxxxxxxx.

- Lúc buồn, anh sẽ tìm em để uống rượu.

- Vậy em và anh là bạn rượu rồi.

- Có thể lắm.

Em lại về. Và với một câu nói, em lại khiến tôi mất ngủ. - Em chia tay người yêu rồi. - Em bước ra khỏi nhà. Quanh em màu vàng Brandy lóng lánh cuốn lấy, quanh ánh mắt tôi, là nụ cười hồn nhiên tươi sáng của em.

Một tuần đi Hội An, tôi không có thời gian gọi điện hay nhắn tin cho em. Phố cổ nhỏ hẹp, những chiếc đèn lồng giăng đầy. Những quán bar nằm giữa những gian hang lưu niệm. Ngồi ở quầy bar, tôi gọi Brandy. Nhấp một ngụm “Giọt nước mắt em vỡ òa trên vai”. Ngụm thứ hai “ Nụ cười em nhuốm màu tươi tắn”. Đến ngụm thứ ba, tôi lôi điện thoại nhắn tin cho em.

“Anh đang ở Hội An. Brandy ở đây không giống Brandy của em.”

“Anh có cho đá và chanh không?”

Em trả lời tôi sau chưa đầy hai phút. Cô gái ở quầy bar chẳng phiền trước yêu cầu của tôi. Đôi lát chanh, đôi viên đá nhưng thiếu em.

Tạm biệt ly Brandy thiếu vị, tôi bước sang Gallery gần đó. Những bức tranh hiện đại muôn màu sắc. Bức tranh một cô gái xõa mái tóc dài ngồi bên khung cửa sổ. Bàn tay thon đưa ra ngoài với lấy chiếc lá vàng đang rơi. Nơi khóe mắt người thiếu nữ đọng lại giọt nước mắt màu đen. Nhìn bức tranh ấy, tôi nghĩ đến em. Có gì đó rất em, rất giống.

- Cô ơi, bọc lại cho cháu bức tranh này. - Tôi nói với cô chủ tiệm.

- Bức tranh đó à? Xin lỗi cậu, nhưng có người đặt bức tranh đó rồi, họ chưa đến lấy. Cậu xem có thích bức nào khác không.

- Vâng, để cháu xem.

Được một lúc, tôi chọn được bức tranh hoa hướng dương và một tấm sơn mài nằm gọn trong lòng bàn tay.

****

“Anh về Hà Nội rồi. Có quà cho em”

“Em đang thi cuối kì, không rảnh, thi xong mới rảnh”

“Ừ, rảnh qua anh”.

Hà Nội giữa đông. Cái rét căm căm đập vào từng ngóc ngách, Hồ Gươm phủ kín màn sương. Cây phượng già còn vài chiếc lá. Mặt hồ xanh lạnh ngắt. Một cô bé, ngồi bên bờ hồ, tay run run, cầm que kem cắn dở.

- Hôm nay em đổi món à ?

- Em đâu có đổi. Em vẫn thích ăn kem mùa đông mà.

- Em tìm anh làm bạn rượu thì được, chứ bạn kem thì hơi khó.

- Ừm.

Mùa đông lạnh. Ngồi cạnh em, cái lạnh càng miên man, càng mơ màng. Tôi chẳng thể làm gì. Chỉ lắng nghe từng nhịp trái tim đang thổn thức, thấp thỏm. Đông lạnh, chiếc kem chẳng thể tan chảy. Mỗi miếng kem em cắn nhẹ, bàn tay em lại rung rung. Gương mặt em bạc đi trong gió.

- Mùa đông ăn kem là một sự hưởng thụ anh ạ. Chỉ có ăn kem vào mùa đông mới thực sự biết kem lạnh thế nào. Để cái lạnh đi vào trong, để cái lạnh đóng băng tất cả. Niềm vui, hay nỗi buồn, chỉ là phù du. Tất cả, đã qua hết rồi. Bởi cái lạnh có thể làm nỗi đau không lên tiếng.

- Anh chưa từng ăn kem vào mùa đông, vì anh sợ cái lạnh. Nếu như em nói, cái lạnh, có lẽ sẽ làm anh mất đi chính mình. Em vẫn còn nhỏ, cuộc sống của em vẫn chưa đủ để gọi là đau thương. Ít nhất em vẫn còn có một gia đình, một mái nhà. Em nhìn sang bên kia đi. Em thấy họ thế nào ? Tôi chỉ tay về phía cầu con tôm.

- Ừm.

- Đừng nói là em vô cảm đến vậy chứ. À...Cũng có thể họ không đến nỗi như vậy. Thậm chí, em cũng có thể nghĩ là người phụ nữ ấy thật nhẫn tâm khi giữa trời rét mướt thế này, lại ôn con nhỏ để xin từng đồng qua ngày. Đã bao giờ em nghĩ, khi lớn lên, đứa trẻ ấy sẽ nghĩ thế nào ? Nó có giống em, thích uống rượu, thích ăn kem vào trời lạnh để quên đi tất cả. Để nuôi giữ một trái tim lạnh, tâm hồn lạnh, đôi mắt lạnh hay không ?

- Vì vậy em mới thật đáng ghét. - Em trả lời tôi cụt lủn.

Hai từ “đáng ghét„ bật ra nhẹ tênh, như chiếc lông hồng vừa rơi chạm mặt đất. Mi mắt cụp lại. Giọt lệ đọng nơi khóe mi. Một chiếc lá rơi, em đưa tay với lấy, nhưng gió mang chiếc lá cuốn xuống hồ, dập dềnh mặt nước. Không, dập dềnh màn lệ nơi mắt em. Hồ không gợn sóng.

Kéo em dậy, tôi dắt em băng qua đường. Em giằng tay tôi ra, quay trở lại. Tôi nhìn em ngạc nhiên. Em không nói gì, nhặt lại vỏ kem bỏ vào thùng rác gần đó. Thấy tôi cười, em lặng lẽ đặt tay vào tay tôi. – Qua đường anh.

- Em biết anh muốn đi đâu à ?

- Em không biết, nhưng đừng đi đâu để em muộn học là được rồi.

- Anh còn bao nhiêu thời gian.

- Một tiếng chia đôi. - Em nhìn đồng hồ, lại cụt lủn trả lời tôi.

****

- Cô ơi, cho cháu một bánh khúc mang về. - Anh nói với cô bán bánh khúc.

- Cầm hộ anh. Tôi đưa gói bánh khúc cho em.

- Em không ăn đâu.- Cô bé nói giọng hơi gắt. Tôi phì cười.

- Đưa đây. Anh có bảo là cho em đâu.

Lần nữa tôi dắt em qua đường. Thì thầm vào tai em, em chạy về phía cầu, khi chạy lại, em cười rạng rỡ.

- Sao anh lại làm như vậy ?

- Anh nghĩ mẹ con họ đang rất lạnh.

- Đúng, bánh khúc ấm hơn tiền.

- Có nhiều thứ ấm hơn tiền. Mà em định đi học thế nào ?

- Xe đạp em gửi bên kia. Anh về đi.

- Không được đi cùng em à ?

- Không được.


  Xem tiếp :

- - - - - - - - -
Xem thêm:



- - - - - - - - -
www.cuoihoivietnam.com
Nguồn: sưu tầm
- - - - - - - - -

bài liên quan

15/08/19

Tôi Đã Khóc Khi Thấy Vợ Tags Mình Vào Bài Viết Này

Anh có thể đặt điện thoại xuống và ôm em 1 chút được ko? Ở cạnh anh, anh có ôm em đâu, anh toàn ôm điện thoại thôi.

08/02/18

Những Điều Kiêng Kỵ Cần Lưu Ý Trong Ngày Tết

Người Việt quan niệm, những ngày đầu năm mới nếu gặp nhiều điều tốt thì sẽ may mắn cả năm và ngược lại. Xuất phát từ quan niệm đó nên từ xưa trong dân gian có rất nhiều kiêng kỵ trong năm mới. Dưới đây là 30 điều kiêng kỵ trong ngày tết bạn nên biết và tránh nhé!

08/02/18

Gợi Ý Bài Khấn Cúng Tất Niên 30 Âm Lịch

Cúng tất niên cuối năm tại gia được tiến hành vào chiều 30 Tết. Trong ngày 30 Tết, nhà nhà đều dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị đón một năm mới sắp tới.Đầu tiên phải lau chùi, trang hoàng bàn thờ Phật, bàn thờ Gia tiên với mân ngũ quả, hương, hoa tươi, đèn nến đầy đủ. Sau đó trang hoàng nhà cửa với hoa mai, cành đào, chậu quất, tranh ảnh v.v.

18/01/18

Năm Mậu Tuất Những Con Giáp Này Lúc Nào Cũng Có Ví Tiền Rủng Rẻng , Cuộc Sống Thịnh Vượng

Năm Mậu Tuất được coi là thời điểm những con giáp này có ví tiền rủng rẻng, cuộc sống thịnh vượng.

17/01/18

Năm 2018, 3 Con Giáp Này Muốn Gì Được Đó, Quý Nhân Giúp Đỡ Cuộc Sống Viên Mãn

Có thể nói năm 2018 sẽ là năm tốt lành đối với 3 con giáp dưới đây, họ là những con giáp đã từng trải qua nhiều giai đoạn khó khăn và giờ đây đúng là lúc mọi thứ sẽ bước sang trang mới, đặc biệt nhất trong năm nay, 3 con giáp này sẽ gặp được nhiều quý nhân, đem đến cho họ nhiều may mắn, giúp họ làm được điều mình mong muốn. Cùng xem đó là con giáp nào nhé!

18/11/17

Bao Lâu Rồi Anh Không Hôn Vợ Nhỉ ?

Chị lặng lẽ kéo rèm tắt đèn cho con đi ngủ. Hôm nay, như bao hôm khác chị lại nằm phía trong, cu con nằm giữa và phía ngoài là chồng chị. Anh là thế, đi làm về cứ đặt lưng là nằm ngủ khì khì, anh chẳng quan tâm mà cũng chẳng hỏi vợ “em đang nghĩ gì”, “em đang làm gì”,…Đôi khi chị thấy anh dường như đang trở thành một con người hoàn toàn khác vậy.

close popup

THÀNH CÔNG

Cảm ơn bạn đã đăng ký nhận tin tại Cưới hỏi Việt Nam

close popup

THÀNH CÔNG

Cảm ơn bạn đã đăng ký nhận tin tại Cưới hỏi Việt Nam

close popup

Yêu Cầu Báo Giá

close popup

Xác Nhận Yêu Cầu Báo Giá

Yêu cầu báo giá của bạn đã được gửi thành công đến

Chân thành cảm ơn bạn đã sử dụng dịch vụ của Cưới Hỏi Việt Nam. Thông tin yêu cầu của bạn sẽ được liên hệ tư vấn riêng cho bạn trong thời gian sớm nhất.