Anh Yêu Em Không ?

24/01/13

Bên trong lớp giấy gói là cuốn sổ tím than, bìa in hình một cô bé con mặc váy xoè hồng nhạt ngồi bó gối trên ghế sofa. Kiểu vẽ hoạt hoạ đã đơn giản và ngộ nghĩnh hoá nỗi trống trải.

Anh Yêu Em Không ?

anh yeu em khong ? , truyen ngan tinh yeu, truyen tinh cam, anh cuoi, nha hang tiec cuoi, anh cuoi dep, truyen ngan hay, truyen ngan tinh yeu lang man, cuoi hoi viet nam, tap chi cuoi hoi
Anh Yêu Em Không ?
Bưu phẩm đến muộn. Trong bộ đồ đi mưa màu xanh thẫm, người đưa thư mỉm cười rút khăn tay lau gương mặt ướt đầm: “Món cuối cùng trong ngày, cháu gái ạ!”; rồi phóng đi mất hút. Tôi quay vào, khép cửa lại với gói bưu phẩm dẹp mỏng hình chữ nhật trên tay. Nỗi nghi hoặc tạm thời xâm chiếm đầu óc, xua đi cái mệt mỏi cuối ngày. Không một dòng thông tin người gửi. Nhưng tên tôi và địa chỉ thì hoàn toàn chính xác. Cũng có thể là một nhóc bạn cũ nào đó muốn bày trò trêu chọc lắm chứ! Nghĩ vậy, tôi đến bên bàn học, đặt gói đồ dưới ánh đèn sáng trắng, và từ từ mở nó ra.

Bên trong lớp giấy gói là cuốn sổ tím than, bìa in hình một cô bé con mặc váy xoè hồng nhạt ngồi bó gối trên ghế sofa. Kiểu vẽ hoạt hoạ đã đơn giản và ngộ nghĩnh hoá nỗi trống trải. Gương mặt tròn, hai mắt mở to, chiếc khăn quàng cổ quá dài buông xuống cặp chân khẳng khiu mang giày đỏ… Cô bé xinh đẹp trên bìa cuốn sổ chăm chú nhìn tôi, “Chị cô đơn lắm sao?”. Tôi bất giác gật đầu trước câu hỏi tưởng tượng. Trang sổ đầu tiên mở ra the cay mùi quế. Trái với dự đoán, tôi ngạc nhiên trước nét chữ xa lạ:
“Một câu hỏi, và anh sẽ trả lời. Về mọi thứ.”
Bên dưới còn một dòng ghi địa chi email, với cái ID cũng chẳng gợi lên chút gì thân quen. Tôi bỏ cuộc, không cố đoán xem là ai nữa. Bạn bè tôi không nhiều, mà cũng không người nào rỗi hơi đến mức phải bày trò này ra. Một kẻ lạ. Chắc chắn thế. Một kẻ lạ thích đùa cợt với thời gian và ưa thách thức những trái tim khô lạnh. Có thể là bất kỳ ai ngoài kia, đã từng gặp tôi ở đâu đó và có được địa chỉ nhà tôi. Chuyện thật đơn giản.

Quả thực, đây chẳng phải là điều tôi mong chờ trong một tối ủ rũ. Có lẽ một đĩa Jazz của Ella Fitzgeraid sẽ ít gây sốc hơn và có thể giúp tôi lấy lại cân bằng. Suốt từ sáng đến giờ, tôi đã gặp đủ thứ chuyện, bao gồm: mất ví, trễ học, để quên chìa khoá cửa trong lớp, phải đón chuyến bus cuối cùng đến trường để lấy, rồi sau đó đi nhờ xe thằng bạn học tôi thậm ghét về nhà, … mà tệ nhất là việc ngồi đây, hoang mang trước món bưu phẩm kỳ lạ, thay vì bắt tay vào làm đống bài tập rối ren cần giải quyết gấp. Tôi muốn gục mặt vào hai cánh tay mà khóc. Nhưng không, tôi không khóc, cũng không để mình nấc lên thành tiếng. Dấu vết của nước mắt biến mất trước khi nó xuất hiện. Cổ họng tôi nghẹn ứ. Đêm xuống yên tĩnh đến ngột ngạt. Cuối cùng, khi cần tìm cho mình một niềm an ủi, tôi mở máy, online. Và chuẩn bị gửi một cái email. Dòng chữ chạy ngang trên trang đầu cuốn sổ đầy bí ẩn kia mỉm cười nhìn tôi nhạo báng:
“Một câu hỏi …”

Nếu bỗng dưng có một người lạ đến bắt chuyện, câu đầu tiên bạn hỏi anh ta sẽ là gì?
Anh là ai?
Anh có biết tôi sao?
Anh có thích Jazz không?
Anh đã yêu bao giờ chưa?
Anh cũng là sinh viên ư?
Anh học trường nào?
Anh thích keyboard màu đen hay trắng?
Vì sao ở Saudi Arabia lại có nhiều dầu mỏ dến thế?

Tôi cắn môi. Liếc nhìn lại gói bưu phẩm lần nữa để xác định chính xác điều mình sẽ hỏi. Gió đã lật cuốn sổ đóng lại. Màu tím than ngoài bìa như hoà với bóng đêm bên kia ô cửa sổ. Một câu hỏi thôi. Mọi thứ. Và tôi sẽ được trả lời. Nhân vật hoạt hình mặc váy xoè hồng mang giày đỏ nhìn tôi không chút ngại ngần. Tôi thở mạnh. Một đoạn độc tấu guitar chạy random khiến không khí trong phòng lắng xuống thêm.

“Anh cô đơn lắm sao?”

Câu hỏi quá ngắn ngủi trôi đi nhanh hơn cả cái chớp mắt. Nhưng, phải, đó là tất cả những gì tôi muốn biết. Gia đình tôi vừa tan vỡ ở một nơi cách xa tôi hàng nghìn cây số. Tất cả những gì tôi cần, chỉ là một ai đó hiểu tình cảnh của tôi lúc này. Để sẻ chia, thế thôi.

Nhưng câu trả lời đến quá nhanh và không như tôi nghĩ. Dường như tối nay là dành cho những ngạc nhiên không mấy dễ chịu.

” Không, không cô đơn chút nào, bé con ạ!
Nhưng anh có thể hiểu tâm trạng của một kẻ đang đỏ mắt tìm sự đồng cảm. happy
Nói anh nghe, vì sao em không hỏi anh là ai hả cô bé?”
‘Bé con’? ‘Cô bé’? Anh ta nghĩ tôi là ai kia chứ?
“Một kẻ rỗi hơi không cô đơn. Thế đã chẳng quá đủ rồi sao?” – một lần nữa, tôi click send trước khi cân nhắc lại câu hỏi.
“Anh tên Khoa. Và đừng xù gai lên như thế, bé con! Anh biết là em đang muốn khóc.”

Đứng lên, bỏ máy ở chế độ Stand By, và mặc kệ cái mail đang cần trả lời, tôi ra cửa sổ. Gió lành lạnh. Nỗi trống trải chảy loang ra trong ngõ nhỏ, dưới ánh đèn vàng thưa thớt. Cơn buồn ngủ kéo đến giữa lúc tôi chẳng còn thiết suy nghĩ gì nữa. Vì đêm tĩnh mịch, vì ngày hôm nay quá dài, hay vì những cái mới mẻ sắp xảy đến với tôi? Tôi chạy trốn.

Ngày hôm sau tôi dậy, hơi mỏi mệt. Tựa hồ cái kiệt sức sẽ còn đeo bám tôi cho đến hết tuần. Mở lại máy theo thói quen, tôi nhận ra một email chưa đọc, có lẽ là đến từ đêm qua. Là Khoa. Trí óc tôi mù mờ phải mất đến cả phút để sắp xếp lại những việc xảy ra tối hôm trước. Kẻ lạ. Anh ta còn muốn chọc ngoáy vào nỗi thống khổ của tôi điều gì nữa đây?

” Này cô bé.
Từ cửa sổ nhà anh, có thể quan sát được một cô gái khoảng mười tám tuổi, ưa mặc váy hồng buổi tối và quàng khăn len vào những ngày lạnh. Anh đã thấy cô gái nhỏ ấy mệt mỏi, có thể thấy nỗi buồn phiền, cũng có thể thấy sự cô độc chênh vênh một mình trên ghế sofa … Và từ mọi góc trên sân trường, anh cũng thấy một bóng dáng sớm tối đi về trong im lặng … Hình ảnh em cứ mãi quanh quẩn trong tâm trí anh. Nhất là đôi mắt tròn luôn lặng lẽ nhìn ngắm thế giới xung quanh. Có vẻ gì đó hơi mờ nhạt trên gương mặt em, nhưng hình ảnh ấy lại lần nữa đập vào mắt anh trong một lần lang thang tiệm sách. Để rồi anh nhận ra nhân vật hoạt hình đang chăm chú nhìn anh, mắt tròn mở to như muốn hỏi điều gì, cũng mặc váy hồng như em, cũng quàng khăn, cũng ngồi thu mình trên chiếc sofa … Giây phút đó, trong anh bật ra một ý tưởng.

Vậy đấy, bé con ạ! Anh chỉ là “một kẻ rỗi hơi không cô đơn”. Phải, nhưng anh quan tâm đến em và biết em cần gì.
Cô bé, nghe anh này, hãy thử khóc một lần đi!”

Tôi lặng người. Màn hình bỗng trắng xoá, nhoè đi trước mắt. Một kẻ lạ. Cái ý nghĩ có ai đó đang âm thầm dõi theo những bước chân khiến tôi bàng hoàng.

Sáng nay có tiết, tôi sửa soạn đi học. Trước khi tắt máy, tôi gửi nhanh một email ngắn gọn.
“Cuối tuần anh có đi đâu không?”

Thứ năm. Tuần trôi đi nhanh hơn tôi tưởng. Thời gian thường lê thê trong từ ‘đang’ và trôi ào ào ra khỏi từ ‘đã’. Cảm giác đuối sức từ những ngày đầu tuần vẫn kéo dài nhưng bớt nặng nề hơn. Túi xách khổng lồ nhiều ngăn. Tôi để cuốn sổ nọ trong một ngăn riêng, thi thoảng lấy ra để bên mình. Cô bé con vẫn ngồi yên trên cái ghế sofa của cô, như một cổ động viên kiệm lời. Kiểu vẽ hoạt hoạ giúp đơn giản và ngộ nghĩnh hoá những rắc rối của tôi. Suy nghĩ về cuộc sống chỉ như một quyển truyện ít chữ nhiều tranh khiến tôi thấy thoải mái. Mỗi ngày, tôi lật một trang mới tinh, để xem và để sống với nhân vật của chính mình. Có một kẻ chỉ đứng từ xa xem tranh, nhưng vẫn hiểu. Khoa. Gần nhà tôi. Cùng trường tôi. Lớn hơn tôi đủ để gọi tôi là ‘bé con’. Còn gì nữa?

Tôi vẫn có những câu hỏi của mình. Mỗi lần email một câu. Lần này, câu trả lời tôi nhận được là hoặc chiều thứ bảy hoặc sáng chủ nhật, với điều kiện trời có nắng. Để khả năng trời nắng cao hơn, tôi chọn sáng chủ nhật.



Ba mẹ tôi về từ thứ năm tuần trước để hoàn tất thủ tục ly hôn. Nhưng là về Hà Nội. Thủ tục xong xuôi, ba mẹ tranh thủ bay vào thăm tôi hai ngày. Cả hai người đều có vẻ mệt nhưng tương đối bình thản. Gia đình tôi vốn đã không được bền chặt. Ba và mẹ chỉ còn kết nối với nhau bởi những thứ keo dính mang tên địa vị và trách nhiệm. Nhưng rồi thì cũng thôi. Có lẽ sự gắng gượng đã không thắng nổi ý thức về tự do cá nhân. Tôi cũng không tỏ thái độ. Từ lâu, nỗi lo sợ gia đình bị chia cắt đã nhạt nhoà dần và teo lại thành một chấm rất nhỏ trong bức tranh cuộc sống. Điều tôi buồn hơn cả là sau khi thủ tục hoàn tất, ba mẹ tôi lại đi. Họ không hỏi tôi xem có muốn cùng đi hay không, vì biết chắc câu trả lời từ ba năm trước. “Con có thể tự lo!”. Mẹ tôi đã thở dài. Ba tôi đã lắc đầu. Bây giờ không còn ai lắc đầu hay thở dài nữa. Ba mẹ chỉ cho biết công việc bên đó đang gặp thời kỳ khó khăn, và hỏi tôi có ra tiễn được không.

- Bao giờ ạ?
- Sáng chủ nhật.
Tôi ngần ngừ một hồi, rồi quay lại với bài tập còn dang dở. Lời đáp thoảng qua rất nhẹ.
- Con sẽ đi.



Sáng chủ nhật. Trời âm u. Lớp mây dày không nứt ra chút nắng nào. Tôi khoác áo len nâu, kaki dài màu ghi và giày bệt xám. Không đeo túi xách. Cuốn sổ để ở nhà. Lên taxi cùng ba mẹ. Lòng tôi buồn da diết. Cảm tưởng như ánh mắt một ai đó đang dõi theo, từ phía những ô cửa trên cao kia. Lòng tôi lại buồn da diết. Trời không trong nên hình như tia nhìn ai cũng đùng đục, bàng bạc. Ba mẹ dặn dò tôi nên nghĩ đến tương lai nhiều, nên biết chọn đường dúng mà đi, đừng vội yêu đương để rồi ra trường một cái là mất hết tuổi thanh xuân … Tôi cười cười vâng dạ. Ba năm duy trì cuộc sống yên bình trống trải, tôi chưa hề có ý định lấp những chỗ trống ấy. Nhưng giờ khi ba mẹ nhắc đến, tôi lại cảm thấy mình thiếu thốn cái gì đó cực nhiều. Dường như là yêu thương.

Ôm hôn ba mẹ một lần nữa, rồi chúng tôi nói lời tạm biệt. Ba mẹ đi, quay sang chuyện trò với nhau, thản nhiên như chưa từng có rạn nứt. Nhưng tôi biết, họ chỉ hoặc bàn chuyện công việc, hoặc cố tỏ ra hoà bình trước mặt tôi cho trọn vai diễn mẫu mực. Ra đến cổng hải quan, mẹ xoay người, vẫy tay chào tôi; ba cũng gật đầu mỉm cười động viên. Tôi vẫy tay chào và cười lại. Hai tình yêu lớn nhất của đời tôi, hai bóng dáng song song khuất dần trên cầu thang cuốn. Khi quay ra, tôi lại cười. Cười một mình. Thế là, từ nay, gia đình tôi có đến ba mảnh nguyên vẹn.

Bước vội, tôi va phải một anh chàng ở lối ra vào. Anh ta cúi xuống nhìn tôi, tỏ ra rất ngạc nhiên. Cái nhìn tôi chưa gặp bao giờ nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ. Tôi rối rít xin lỗi rồi dứt mắt ra khỏi anh ta. Nhưng chưa đi được vài bước chân, tôi nghe tiếng nói:
- Vẫn cười được sao, cô bé? Người ta thường khóc khi bị bỏ rơi kia mà?
Tôi giật nảy mình, dừng chân, quay lại. Hơi bất ngờ nhưng hoàn toàn có thể làm chủ tình thế được.
- Hai chúng ta, em nhớ em không phải là người trả lời, và anh cũng không phải là người hỏi. – gần như ngay lập tức, tôi giương lên câu nói tự vệ.
- Vậy thì… Một câu hỏi, và anh sẽ trả lời. Về mọi thứ. – Khoa chớp mắt, ra vẻ nghiêm túc.
- Anh có thích Jazz không?
- Không. Anh chỉ nghe Rock.
- Vậy thì đi với em. – tôi vừa nói vừa chỉ tay lên trời, hai đám mây trắng xốp bắt đầu tách nhau, chiếc Boeing 777 bay vút lên trong làn ánh sáng vàng dịu. Trời có nắng!
- Đi đâu?
Tôi bỏ câu nói tự vệ đi, nở nụ cười chân thành.
- Đi tìm đĩa Ella Fitzgeraid!

Tôi đã viết thêm một dòng, chỉ một dòng thôi, vào cuốn sổ Khoa tặng. Một câu hỏi, đặt ra không phải để chờ câu trả lời. Nhưng là để chấm dứt những ngày trống trải. Và, rất nhẹ nhàng, anh đã gật đầu cùng ánh nhìn trìu mến. Như một lời cam kết vĩnh hằng.

Ngay hôm ấy, tôi sang nhà Khoa, bế luôn con chó xù LuLu anh vừa xin được của ai đó về nuôi.
Đùa thôi! Tôi hỏi câu khác...
 

- - - - - - - - -
Xem thêm:



- - - - - - - - -
www.cuoihoivietnam.com
Nguồn: sưu tầm
- - - - - - - - -

bài liên quan

15/08/19

Tôi Đã Khóc Khi Thấy Vợ Tags Mình Vào Bài Viết Này

Anh có thể đặt điện thoại xuống và ôm em 1 chút được ko? Ở cạnh anh, anh có ôm em đâu, anh toàn ôm điện thoại thôi.

08/02/18

Những Điều Kiêng Kỵ Cần Lưu Ý Trong Ngày Tết

Người Việt quan niệm, những ngày đầu năm mới nếu gặp nhiều điều tốt thì sẽ may mắn cả năm và ngược lại. Xuất phát từ quan niệm đó nên từ xưa trong dân gian có rất nhiều kiêng kỵ trong năm mới. Dưới đây là 30 điều kiêng kỵ trong ngày tết bạn nên biết và tránh nhé!

08/02/18

Gợi Ý Bài Khấn Cúng Tất Niên 30 Âm Lịch

Cúng tất niên cuối năm tại gia được tiến hành vào chiều 30 Tết. Trong ngày 30 Tết, nhà nhà đều dọn dẹp nhà cửa để chuẩn bị đón một năm mới sắp tới.Đầu tiên phải lau chùi, trang hoàng bàn thờ Phật, bàn thờ Gia tiên với mân ngũ quả, hương, hoa tươi, đèn nến đầy đủ. Sau đó trang hoàng nhà cửa với hoa mai, cành đào, chậu quất, tranh ảnh v.v.

18/01/18

Năm Mậu Tuất Những Con Giáp Này Lúc Nào Cũng Có Ví Tiền Rủng Rẻng , Cuộc Sống Thịnh Vượng

Năm Mậu Tuất được coi là thời điểm những con giáp này có ví tiền rủng rẻng, cuộc sống thịnh vượng.

17/01/18

Năm 2018, 3 Con Giáp Này Muốn Gì Được Đó, Quý Nhân Giúp Đỡ Cuộc Sống Viên Mãn

Có thể nói năm 2018 sẽ là năm tốt lành đối với 3 con giáp dưới đây, họ là những con giáp đã từng trải qua nhiều giai đoạn khó khăn và giờ đây đúng là lúc mọi thứ sẽ bước sang trang mới, đặc biệt nhất trong năm nay, 3 con giáp này sẽ gặp được nhiều quý nhân, đem đến cho họ nhiều may mắn, giúp họ làm được điều mình mong muốn. Cùng xem đó là con giáp nào nhé!

18/11/17

Bao Lâu Rồi Anh Không Hôn Vợ Nhỉ ?

Chị lặng lẽ kéo rèm tắt đèn cho con đi ngủ. Hôm nay, như bao hôm khác chị lại nằm phía trong, cu con nằm giữa và phía ngoài là chồng chị. Anh là thế, đi làm về cứ đặt lưng là nằm ngủ khì khì, anh chẳng quan tâm mà cũng chẳng hỏi vợ “em đang nghĩ gì”, “em đang làm gì”,…Đôi khi chị thấy anh dường như đang trở thành một con người hoàn toàn khác vậy.

close popup

THÀNH CÔNG

Cảm ơn bạn đã đăng ký nhận tin tại Cưới hỏi Việt Nam

close popup

THÀNH CÔNG

Cảm ơn bạn đã đăng ký nhận tin tại Cưới hỏi Việt Nam

close popup

Yêu Cầu Báo Giá

close popup

Xác Nhận Yêu Cầu Báo Giá

Yêu cầu báo giá của bạn đã được gửi thành công đến

Chân thành cảm ơn bạn đã sử dụng dịch vụ của Cưới Hỏi Việt Nam. Thông tin yêu cầu của bạn sẽ được liên hệ tư vấn riêng cho bạn trong thời gian sớm nhất.